|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
#1
|
|||
|
|||
Góp Nhặt Những Bài Thơ Nhớ Về Thương Binh Liệt Sĩ
Tôi đến thăm các Anh một buổi chiều mùa khô miền Nam Nhà các anh - gạch vữa với rêu phong Hơi nóng bốc lên - rát bỏng cõi lòng Anh nằm đó giữa đất trời mưa nắng Tôi đến thăm các Anh một buổi chiều mùa đông miền Bắc Nhà các anh - hiu quạnh dưới hàn phong Gió heo mây lạnh lẽo tới cõi lòng Anh nằm đó giữa đất trời mưa gió Tôi đến thăm các Anh một buổi chiều mùa mưa miền Trung Nhà các anh - chao đảo trước cuồng phong Mưa lụt ngập làng , đường nước mênh mong Anh nằm đó giữa đất trời mưa lũ Tôi đến thăm các Anh một buổi chiều mùa xuân quê Việt Nhà các anh - sơn , sửa mới vừa xong Bắc - Trung - Nam hoa nở khắp đồng Anh yên nghỉ giữa dòng người thăm viếng Tôi đến thăm các Anh khi tuổi đã xế chiều Mãi không nguôi niềm thương và nỗi nhớ Xin ước một điều bốn mùa xuân tới Để các Anh bốn mùa ấm áp bình yên . |
#2
|
|||
|
|||
Ngày tháng 7 ta nhớ! Cho mình Post chung một bài nhé bạn! Thank bạn nhiều! Ngã ba Đồng Lộc ( Tác giả Vũ Quần Phương) Nắng thắp nến trên nghìn cây thông đứng Trường Sơn xa mờ mây trắng chập trùng bay. Ngã ba đạn bom xưa Giờ yên tỉnh như ru nôi và gió Chỉ lặng thầm run nhẹ trên đầu cây. Các chị ước mong gì những ngày gian lao ấy Nay đất nước yên hàn Nam Bắc hết phân chia Áo trắng mặc ban ngày đi giữa đường ngập nắng. Nhưng ước vọng vẫn còn là ước vọng. Tôi xót lòng cuối mặt trước hàng bia. Năm tháng qua đi Người chết chẳng làm phiền người sống Rồi tất cả sẽ rơi vào quên lãng. Mười ngôi mộ ven đường Sống bình dị chết khiêm nhường Những kì vĩ xin dành cho sách vở Các chị nằm thương cha nhớ mẹ cha lưng còng tóc mẹ trắng như mây Nén hương cháy trên tay Muối mặn gừng cay những ngày đánh giặc Mười ngôi mộ song song Mười gương mặt tươi dòng kí ức Nghe nặng trĩu những gì chua trả được Tôi ngẫng đầu nhận nợ tháng năm xa. :nen04: *********Hà Tĩnh 5/8/1994***** |
#3
|
|||
|
|||
Lời thỉnh cầu ở nghĩa trang Đồng Lộc
-Vương Trọng- - Mười bát nhang, hương cắm thế đủ rồi Còn hương nữa dành phần cho đất Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp Như cỏ trong thung, như nắng trên đồi. - Kìa, cỏ may khâu nặng ống quần Ơi các em tuổi quàng khăn đỏ Bên bia mộ xếp hàng nghiêm trang quá Thương các Chị phải không? Thì hãy quay về Tìm cây non trồng lên đồi Trọ Voi và bao vùng đất trống Các Chị nằm còn khát bóng cây che. - Hai mươi tám năm trôi qua, chúng tôi không thêm một tuổi nào Ba lần chuyển chỗ nằm, lại trở về Đồng Lộc Thương chúng tôi, các bạn ơi, đừng khóc Về bón chăm cho lúa được mùa hơn Bữa ăn cuối cùng, mười chị em không có gạo Nắm mì luộc chia nhau rồi vác cuốc ra đường. - Cần gì ư? Lời ai hỏi trong chiều Chúng tôi chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu Ngày bom vùi tóc tai bết đất Nằm xuống mộ rồi mái đầu chưa gội được Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang Cho mọc dậy vài cây bồ kết Hương chia đều trong hư ảo khói nhang. (1995) |
#4
|
|||
|
|||
chuyện về cái chết của tiểu đội phó Hồ Thị Cúc. Sau hơn hai tiếng đồng hồ, đồng đội đã đào đất tìm được xác chín người, đặt lên 9 cái cáng xếp hàng ngang, chỉ riêng có Hồ Thị Cúc là vẫn chưa tìm được. Cả mặt trận quyết tâm phải tìm bằng được Cúc bởi mười cô gái đã cùng chiến đấu bên nhau, gắn bó thân thiết với nhau như chị em một nhà, nên mọi người quyết định phải tìm bằng được Cúc rồi mới tổ chức an táng cho các cô. Nhưng 2 tiếng, 3 tiếng...và đến hết ngày hôm đó, đồng đội vẫn chưa tìm được Cúc. Ðồng đội bật khóc, nhà thơ Yến Thanh đã viết thành một bài thơ: Cúc ơi Tiểu đội đã xếp một hàng ngang Cúc ơi em ở đâu không về tập hợp? Chín bạn đã quây quần đủ hết Nhỏ-Xuân-Hà-Hường-Hợi-Rạng-Xuân- Xanh A trưởng Võ Thị Tần điểm danh Chỉ thiếu mình em (Chín bỏ làm mười răng được!) Bọn anh đã bới tìm vẹt cuốc Ðất sâu bao nhiêu bọn anh không cần Chỉ sợ em đau nên nhát cuốc chùng Cúc ơi! Em ở đâu? Ðất nâu lạnh lắm Da em xanh Áo em thì mỏng! Cúc ơi! Em ở đâu? Về với bọn anh tắm nước sông Ngàn Phố Ăn quýt đỏ Sơn Bằng Chăn trâu cắt cỏ Bài toán lớp Năm em còn chưa nhớ Gối còn thêu dở Cơm chiều chưa ăn Ở đâu hỡi Cúc Đồng đội tìm em Đũa găm, cơm úp Gọi em Gào em Khan cổ cả rồi Cúc ơi! Phải chăng hương hồn cô Cúc linh thiêng đã nghe được lời đồng đội. Ba ngày sau, đồng đội tìm thấy thi thể cô nằm sâu trong lòng đất đá, đầu vẫn đội nón, vai vác cái cuốc, các đầu ngón tay đều thâm tím. Mọi người bảo rằng cô đã cố gắng bới đất chui lên nhưng hầm sâu quá... Cuối cùng thì các cô cũng lại được quây quần cùng nhau dưới lòng đất mẹ, khu mộ của các cô đặt dưới một ngọn đồi thoai thoải, cách tượng đài chiến thắng 200 mét. |
CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|