UserCP Search Help
Home Register
Members List Contact
Xin nhấn vào để xem chi tiết
Trang chủ
Quy định Kiến thức
Chợ
Liên hệ
Logout
Tài trợ
Links
Quảng cáo
Trở lại   Chợ thông tin Mai Táng - Tang lễ Việt Nam > Thư giãn - Tâm sự > Truyện - Thơ - Xả stress > Truyện ngắn

Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 19-10-2012, 04:03 PM
accap accap đang online
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2012
Bài gửi: 32
Mặc định Ước hẹn của biển

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com



Ước hẹn của biển Thế là đôi trẻ ấy yêu nhau. Chỉ đơn giản là mỗi sáng nhìn nhau qua hàng rào nhà Duy, là những câu chào rất vụng để làm quen, là cái nhìn rất lâu là cái nắm tay thoáng qua nhưng rất chặt.
Lại là một chiều ngược gió, Miên lững thững bước ra phía biển. Vẫn chiếc bóng hao gầy liêu xiêu in hình trên cát trong vạt nắng chiều yếu ớt. Đôi mắt đau đáu đã qua bao mùa trăng của Miên chong lên vì chờ đợi. Có lẽ chỉ có biển mới hiểu nỗi niềm quay quắt trong Miên? Có lẽ chỉ có những tháng năm chờ đợi hiểu được đôi mắt sâu thẳm của Miên muốn nói lên điều gì.

Biển mênh mông, biển rộng lớn còn Miên thì bé nhỏ, nhưng biển lại là nơi chứng kiến lời hẹn ước tình yêu của Miên. Biển chung thủy chờ đợi cùng Miên qua biết bao mùa trăng, qua biết bao ngày yên bình cũng như biết bao mùa Biển giông bão.

Con gái lứa tuổi Miên ai cũng lần lượt lấy chồng. Người bạn thân nhất của Miên cũng từng bảo: “Chả lẽ mày cứ chờ đợi mãi thế sao?”. Miên cũng không biết nữa, nhưng cô vẫn đợi.

Ngày ấy Miên 16 tuổi, cái tuổi đẹp tựa trăng rằm. Đôi mắt to đen tròn của Miên, khuôn mặt luôn rạng người của Miên và làn da nâu của Miên làm say lòng biết bao chàng trai mới lớn của làng chài. Miên yêu biển nhưng Miên lại không muốn yêu chàng trai miền biển. Miên sợ... sợ một ngày Biển sẽ lấy đi người đàn ông của Miên cũng như Biển đã mang ba của Miên đi mãi không về …

Miên cũng như bao cô gái khác vùng biển. Ít học, vụng về và thô ráp. Nhưng tâm hồn Miên trong sáng và thuần khiết như sương mai. Công việc của Miên mỗi sáng khi mặt trời chưa ló rạng tranh tối tranh sáng cũng là lúc những chiếc thuyền đánh cá cập bờ mang đầy hải sản, lấp lánh màu bàng bạc của muôn vàn loài tôm cá. Miên cùng mẹ tất tả vác rổ rá nhận những mẻ cá tươi nguyên. Như thường lệ sáng nào Miên cũng vào Chợ phố. Sáng nào Miên cũng đi qua con phố ấy, căn nhà ấy.


Có lẽ chỉ có biển mới hiểu được sự đợi chờ của Miên

Ấn tượng của Miên là phố rất dài và rộng, những con đường xanh mát sạch bong không giống như những con đường nơi Miên ở chỉ toàn cát là cát và những rặng phi lao cao ngất ngưởng, gầy gộc liêu xiêu. Căn nhà Miên thường đi ngang mỗi sáng cao và rộng, có mảnh vường toàn hoa hồng và dàn hoa thiên lí thơm trong sáng sương mai. Căn nhà ấy có khung cửa sổ và một chàng trai thư sinh luôn ngồi đó, chăm chú, cau mày bên trang sách nhưng mỗi khi thấy bóng dáng Miên đi qua lại luôn dành cho Miên ánh mắt trìu mến và Miên cũng luôn lảng tránh ánh mắt ấy. Hình như Miên bắt đầu biết yêu. Và khi biết yêu nghĩa là con người ta bắt đầu biết nói dối. Miên dối mẹ để qua lối ấy nhiều hơn, qua ngôi nhà ấy nhiều hơn.

Khoảng cách không còn đằng sau bức tường nữa. Mỗi sáng trước khi Miên qua, Duy luôn đứng đợi Miên trước vườn hồng. Với Duy, vẻ đẹp của Miên tuy mộc mạc nhưng lại rực rỡ như những cánh hồng đang khoe sắc trong vườn nhà. Duy biết đã yêu Miên. Tình yêu không biết bắt đầu từ đâu và điều đó dường như không quan trọng. Thế là đôi trẻ ấy yêu nhau. Chỉ đơn giản là mỗi sáng nhìn nhau qua hàng rào nhà Duy, là những câu chào rất vụng để làm quen, là cái nhìn rất lâu là cái nắm tay thoáng qua nhưng rất chặt.

Mùa hè ấy, khi tiếng ve kêu khản đặc tiếng và những chùm phượng đốt cháy mình giữa trưa bỏng rát là lúc Duy lao vào ôn thi. Người không có học như Miên không hiểu được ý nghĩa lớn lao của mùa thi vì Miên chưa được đi học bao giờ nhưng Miên biết học là để có cuộc sống không giống như Miên, không phải lao động đến nỗi bàn tay thô ráp, không vương mùi biển mặn mòi luôn vương trên áo và trên tóc Miên.

Rồi tình yêu lúc ấy không còn là là ánh nhìn, không còn tồn tại hai khoảng cách trong và ngoài. Duy bắt đầu đưa Miên lang thang nhiều nơi, dẫn Miên đi ăn nhiều món ăn mà từ bé đến giờ Miên chưa bao giờ được thưởng thức và Duy cũng đã có nhiều lần về với biển cùng Miên.

Hai chiếc bóng nắm tay bước đi trên cát. Duy nắm chặt tay Miên như thể sợ một ngày anh không thể níu giữ được Miên. Anh không thể từ bỏ con đường ba mẹ anh đã chọn, đã nung nấu hy vọng từ nơi anh nhưng anh lại càng không muốn xa Miên đằng đẵng hết năm này qua năm khác, không muốn tuổi xuân của Miên qua đi vì chờ đợi. Còn Miên, cô cố dấu giọt nước mắt trước Duy , cô sợ sẽ bật khóc trước anh, cô sợ một ngày cô phải bước đi một mình trên cát mà không có Duy. Miên cảm thấy mình bé nhỏ khi đứng trước Duy. Cô chỉ là cô bé làng chài quanh năm mặn mòi hương vị biển, một cô bé không học thức, không địa vị. Thế nhưng Duy đã hứa sẽ về bên cô. “Anh sẽ về bên em, Miên ạ!”.


Cuối cùng thì Duy cũng đã trở về bên Miên để cùng xây dựng hạnh phúc


Năm năm chờ đợi giờ đây Miên không còn là cô bé như ngày xưa nữa. Sự chờ đợi vô vọng khiến Miên đánh mất niềm tin nhưng rồi tình yêu trong Miên không bao giờ tắt. Nhưng Duy thì mãi không về bên cô. Miên gầy guộc và héo úa.

Miên đang ngồi đó, ưu tư và sầu muộn. Bên trong con người cô là muôn vàn sự đấu tranh. Cô yêu Duy bao nhiêu thì lại căm ghét Duy bấy nhiêu. Có lẽ Duy đã quên cô và những lời anh đã hứa. Mẹ Miên không còn giục cô lấy chồng nữa và cũng bỏ Miên theo ba. Căn nhà nhỏ mình Miên quay quắt cùng nỗi nhớ và tình yêu.

Suy nghĩ trong Miên bỗng đứt đoạn. Xa xa, sau dãy phi lao Miên nhận ra ai đó đang lén nhìn mình. Người ấy theo như Miên thấy dường như không lành lặn. Vóc dáng hao gầy. Cô nghĩ, có phải Duy không anh? Nhưng có lẽ là không! Duy của cô thư sinh. Duy của Miên lành lặn. Có lẽ không phải anh nhưng Miên vẫn lao về phía trước. Cô muốn chứng minh rằng người đó là một ai khác chứ không phải là Duy. Cô càng tiến đến thì người đó càng cố gắng chạy trốn; nhưng với dáng người không lành lặn thì sự lẩn trốn của anh không còn kịp nữa. Miên đang tiến rất gần và anh chỉ kịp nghe thấy tiếng nấc của Miên.

Là Duy! Duy của cô! Người Miên đã từng hy sinh tuổi xuân đã chờ đợi cuối cùng cũng đã về bên cô nhưng sao Duy không lành lặn như xưa, khuôn mặt anh đen sạm và gầy guộc, đôi chân anh khuyết thiếu. Cô ôm lấy Duy với tất cả yêu thương đã dồn nén, cô sờ lên khuôn mặt gầy guộc của Duy, với cô điều đó không quan trọng mà quan trọng lúc này là Duy đã về với cô.

Họ lại ngồi bên nhau như ngày xưa. Hóa ra gia đình Duy bị tai nạn. Anh may mắn sống sót với cơ thể không lành lặn còn ba mẹ anh đã qua đời. Bao năm quay quắt với căn bệnh sau tai nạn anh không muốn làm khổ Miên. Anh nghĩ sau bao năm chờ đợi Miên đã lấy chồng đã có những đứa con xinh xắn. Anh muốn trở về căn nhà cũ. Anh muốn trở về nơi đã hẹn Miên. Chẳng để làm gì cả. Đơn giản chỉ là tình yêu thôi thúc anh.

Hai con người với hai tâm trạng nhưng sự dằn vặt hối lỗi giờ với Miên không còn tồn tại nữa. Cô muốn mình làm đôi chân lành lặn của anh. Cô muốn được chăm sóc cho anh bằng tình yêu chứ không phải là sự thương hại.

Căn nhà ngày xưa Miên qua giờ vang tiếng cười. Duy làm thầy giáo dạy chữ cho những trẻ em nghèo vùng biển quê Miên. Còn Miên sáng sáng vẫn ra phố chợ. Cuối cùng cô đã có hạnh phúc của riêng mình.

(Eva.vn)
Trả lời với trích dẫn


CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI
Trả lời


Công cụ bài viết
Kiểu hiển thị

Quyền viết bài
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

vB code is Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Mở
Chuyển đến

SangNhuong.com


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 11:46 PM

SangNhuong.com SangNhuong.com

© 2008 - 2024 Nhóm phát triển website và thành viên SANGNHUONG.COM.
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.