UserCP Search Help
Home Register
Members List Contact
Xin nhấn vào để xem chi tiết
Trang chủ
Quy định Kiến thức
Chợ
Liên hệ
Logout
Tài trợ
Links
Quảng cáo
Trở lại   Chợ thông tin Mai Táng - Tang lễ Việt Nam > Thư giãn - Tâm sự > Tâm sự từ trái tim

 
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 22-10-2012, 03:14 PM
vigawell vigawell đang online
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jun 2012
Bài gửi: 16
Mặc định Bé ngốc (phần III)

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com

sinh ra, Bé đã mang trên vai kiếp tật nguyền, thật xấu xí (chỉ cao vẻn vẹn 1m30, đôi chân cong, khập khiễng….), ngày ngày phải sống chung với thuốc…, có biết bao điều Bé luôn canh cánh ở trong tâm.Hai mươi mấy năm đã trôi qua, giờ ngồi ở đây Bé lại nhớ những ngày tháng ấy, buồn có mà vui cũng có.Những ngày còn bé xíu, Bé là một cô bé thế nào nhỉ? Vô tư, nghịch ngợm và cũng bướng bỉnh. Bé vẫn đùa chạy mặc dù đã biết bao lần gẫy chân, gãy tay vì cái tính ấy. Nhưng trẻ con mà, hiếu động nên Bé đâu đã hiểu được gì về căn bệnh của mình đâu, cứ hoài vậy thôi. Nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ cứ mãi nở trên môi. Chỉ thỉnh thoảng lắm, bố mẹ bận hàng không đón Bé sớm từ trường về được, nhá nhem tối mình Bé ngồi trước cửa lớp đã khoá chặt then, bị tụi nhỏ hơn đi qua ném gạch đá, chỉ thỉnh thoảng vậy thôi Bé mới khóc có một chút hà rồi lại nín ngay.Bé còn nhớ, ngày lên cấp II, trường tổ chức cho học sinh thi vào lớp chuyên chọn. Bé thi và được vào lớp A đấy. Xa đám bạn bè cũ, lòng Bé thấy buồn lắm nhưng cũng nghĩ: xa bạn cũ, lên lớp mới rồi mình càng phải cố gắng hơn, sẽ quen thôi mà.Bước vào lớp mới, bạn mới, môi trường học tập mới, Bé đã có biết bao điều bỡ ngỡ. Chưa kịp thích nghi thì hàng loạt những điều Bé chưa từng nghĩ tới cứ ùn ùn kéo đến. Sự xa lánh, ghẻ lạnh của bạn mới khiến Bé hẫng hụt có phần choáng váng. Bé tự hỏi: tại sao vậy? tại sao lại thế? Bé có làm gì sai trái đâu…Bao câu hỏi cứ tiếp nối bao câu hỏi mà không có lời giải đáp. Giờ đây, hình như Bé đã biết được chút nào là sự tủi hổ của mình. Bé nói với mẹ với mong muốn mẹ đồng ý xin chuyển lớp cho Bé về với lớp cũ.Ngày đó, mẹ sang lớp đón Bé tan trường cũng như thường lệ, nhưng bữa nay mẹ ngồi nán lại gặp cô chủ nhiệm. Bé biết mẹ sẽ xin chuyển lớp cho Bé vì mẹ hiểu Bé nghĩ gì mà, chỉ có một điều mà Bé không thể nghĩ tới, đó là những giọt nước mắt của mẹ.Tuy còn nhỏ, Bé không hiểu được nhiều chuyện nhưng Bé cũng có thể hiểu được sự vất vả của mẹ khi phải đảm đang, tảo tần hôm sớm chăm sóc cho gia đình, lo chạy chữa bệnh hiểm nghèo của Bé… nhưng thực sự, thực sự Bé chưa bao giờ từng nhìn thấy mẹ khóc. Lần đó là lần đầu tiên. Những giọt nước mắt của mẹ cứ chan hoà rơi trong tiếng nói nghẹn ngào. Bé đứng sững, trực khóc mà sao Bé không thể. Dường như Bé đã hiểu được điều gì đó, Bé thấy mình đã thật sai khi kể với mẹ, khi xin mẹ cho mình chuyển lớp..Có lẽ từ giờ mình sẽ ko kể mẹ nghe chuyện buồn nữa. Mẹ và Bé ra về với lời hứa của cô chủ nhiệm sẽ chuyển lớp cho Bé. Mẹ lặng yên.Mấy gày sau, Bé không đến trường, đến lớp.Rồi một ngày, Bé bống giật mình khi thấy cả lớp đến nhà xin lỗi và bảo Bé hãy đến lớp học, đừng chuyển đi. Bé gật đầu, rồi đến lớp niềm hy vọng mới.Nhưng sự việc thì vẫn thường không như ta mong đợi phải không? Lời xin lỗi bữa đó là chi? Sự mong đợi khù khờ sao đến vậy?Bé đến lớp, nụ cười chưa kịp tươi thì vội vàng bị dập tắt. Những ánh mắt kia sao thật đáng sợ, quá lạnh lùng, quá hà khắc. Lời đầu tiên Bé bước vào lớp là lời chào các bạn, còn lời đầu tiên Bé nhận được khi bước vào lớp là lời chửi mắng, rủa khinh của các bạn nam, là lời chế giễu, dè bỉu của các bạn nữ. Bé ngậm ngùi tủi hổ.Tiếng trống trường vang lên, bàn kia, ghế ở đó, Bé bước vào trong nước mắt. Tưởng chừng đâu, điều tồi tệ chỉ đến vậy… Cô giáo bước vào, mọi người trở về chỗ ngồi. Người bạn cùng bàn ngồi thật tránh xa, như mình đang mắc căn bệnh truyền nhiễm; quyền vở và sách đầu tiên Bé bỏ ra bị rơi xuống đất. Không phải Bé sơ ý làm rớt xuống khi cầm cuốn vở mà là cái bàn kia nó có chân biết đi nên đã rời vị trí. Nó có bốn chân nè, hai chân đầu kia không đi đâu, chỉ có hai chân ở chỗ Bé mới đi xa Bé, nên chiếc bàn mới chéo chéo vậy. Chắc nó cũng ghét Bé lắm, chứ mọi khi nó đâu có vậy, đâu có xa Bé đến thế.Bàn ghét Bé rồi, biết để vở ở đâu để viết đây? À, ừh may quá, vẫn còn đôi chân của Bé. Tuy có yếu ớt nhưng nó sẽ ko xa Bé, không ghét Bé đâu….Bé kê sách lên chân để viết, Bé cặm cụi viết không nhìn đâu cả, lòng tự nhủ: nghe lời cô giáo giảng bài thôi, cố học đừng nghĩ gì cả. Vậy mà sao…tai Bé ù quá, Bé không nghe thấy gì cả, mắt Bé cứ loà đi dù nước mắt không hề nhỏ xuống, trái tim bé nhỏ của Bé cứ dần thắt lại, thắt lại đến nghẹt thở, sao khó chịu vậy. Bé đâu có muốn vậy đâu, Bé đâu có muốn mình sinh ra là như thế…thật mà, thật là Bé đâu muốn đâu, không muốn mà.Và rồi ngày cứ qua ngày, trên lớp, Bé lao vào học và là một người bắt phải bị lặng câm. Về nhà, Bé vẫn phải là một cô bé không nước mắt, không thở than, không người tâm sự. Hết giờ rồi, bố mẹ đón bé về nhà, ngồi ăn cơm rồi Bé xuống phòng chốt cửa, tắt điện, vẫn những bản nhạc buồn, vẫn tiếng volume mở to hết cỡ, không muốn biết chuyện bên ngoài, vẫn bóng tối mình Bé cô đơn, vẫn sự lặng im, câm nín đến rùng mình. Và rồi cứ thế, Bé thu mình lại trong cái vỏ ốc của riêng mình mỗi ngày lại một lớn.Mọi người vẫn nói, ngày mai trời lại sáng. Ừh, qua một đêm, ngày mai bình minh lại lên nhưng buổi sáng đến lớp gặp bạn bè thì vẫn ánh mắt ấy, câu nói cay nghiệt ấy, vẫn là chiếc bàn ghét Bé, vẫn là những buổi sinh hoạt lớp ngày thứ bảy mọi người muốn chuyển chỗ không ngồi cạnh Bé nữa, vẫn là cô giáo chủ nhiệm ép mọi người ngồi cùng với Bé, vẫn là cậu bạn ngồi cùng bàn có lòng tốt hỏi Bé có cần vải lụa trắng không để cậu ấy đêm đến cho. Tất cả vẫn vậy, vẫn như thế thôi.
Vậy là bốn năm học cấp hai cứ trôi qua như thế, Bé không còn là con vẹt của bố, không còn là con chích choè của gia đình, không còn là cô bé nhí nhảnh của các bác nữa rồi ….

(Còn tiếp...)
Trả lời với trích dẫn


CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI
 


Công cụ bài viết
Kiểu hiển thị

Quyền viết bài
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

vB code is Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Mở
Chuyển đến

SangNhuong.com


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 12:04 PM

SangNhuong.com SangNhuong.com

© 2008 - 2025 Nhóm phát triển website và thành viên SANGNHUONG.COM.
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.