![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
|
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
|
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
#1
|
|||
|
|||
![]() Những người chết không trẻ mãi Thanh Thảo Ngày các chị các anh nằm xuống vừa tuổi hai mươi thôi cũng đành coi như một chuyến đi về một thế giới khác Làm sao nói được thế giới ấy thế nào những không gian ầm ào những đường biên câm Tắt phụt ngọn gió rã rời từng mảnh vải dù ong ong u u những mắt nhìn xa vắng Không màu mè không cao giọng lặng im sờ sẫm lặng im không hình hài những bàn tay siết nhau không biết Hai mươi nǎm ba mươi nǎm bốn mươi nǎm tuổi chết dần hơn tuổi sống những người chết già đi chầm chậm đôi lúc họ quay về nhìn trần gian qua một lớp kính mờ. THƠ TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN Trần Đăng Khoa Anh ra khơi Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng Biển một bên và em một bên. Biển ồn ào, em lại dịu êm Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ Anh như con tàu, lắng sóng từ hai phía Biển một bên và em một bên Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc Thăm thẳm nước trôi, nhưng anh không cô độc Biển một bên và em một bên. Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng Biển một bên và em một bên. Vòm trời kia có thể sẽ không em Không hiểu nữa. Chỉ còn anh với cỏ Cho dù thế thì anh vẫn nhớ Biển một bên và em một bên... GỬI BẠN BÈ LÀM XONG NGHĨA VỤ Phạm Sỹ Sáu Mai mầy về thành phố dang rộng tay Đón mầy và đón bao thằng đã làm xong nghĩa vụ Mai mầy về bình yên trong giấc ngủ Có nhớ bạn bè biên giới ướt sương đêm Có nhớ tụi tao khao khát hôn lên mái tóc mềm Của con gái một thời thương nhớ nhất Mầy về mùa mưa, quần áo không lấm lem bùn đất Dép sa-bô gô trên phố chiều vàng Quen tính hay đi mầy cỡi xe đạp lang thang Có nhớ tụi tao cởi trần đi phục. Hãy mở mắt ra nhìn đời trong đục Nhìn thật bao dung và cũng thật ra người Hãy nhớ trong gian lao tụi mình vẫn cười Trong thiếu thốn vẫn kiên trì khắc phục Đừng chùn chân nếu chạm vào tiêu cực Dấu ấn chiến trường nào dễ phôi phai. Mai mầy về với người yêu trong tay Hãy hôn giùm tao những nụ hôn đời lính Hãy nói giùm tao trong phút giây trầm tĩnh Rằng: cảm ơn nàng đã yêu lính biên cương Gặp cô gái nào mầy thấy dễ thương Hãy chào giùm tao nụ cười mong nhớ Mầy đã trải qua những đêm nằm trăn trở Cái riêng trong lòng đã chia sẻ cho nhau Vết thương nào không quằn quại cơn đau Lại mơ thấy đôi tay mềm chăm sóc Tụi mình con trai lúc lòng chùng, chực khóc Đâu phải yếu mềm khi vuốt mắt bạn thân. Mai mày về đi dưới phố cây xanh Nếu gặp nắng đừng đưa tay che vội Hãy nhớ tụi tao trầm mình trong nắng đội Khát dòng sông như khát thuở thanh bình Phố lên đèn, ánh điện sáng lung linh Có nhớ tụi tao bên này đêm - bóng - tối Mấy tháng ròng giọt dầu hôi không biết tới Nên rất trẻ thơ muốn trăng sáng bốn tuần. Mầy về ra nông trường, vào xưởng máy hay cơ quan Hãy làm việc bằng tinh thần người lính Cái thiếu ở chiến trường mày đâu cần làm sổ tính Hãy làm thật nhiều sản phẩm giúp tụi tao. Mai mầy về thành phố rợp cờ sao Tao lại nhớ năm xưa tụi mình đi phấn khởi Buổi tụi mình lên đường, chưa rõ bài Em vẫn đợi Nên tay cô gái nào đứng vẫy mãi theo xe Và thư đến với tụi mình trong rừng khộp, rừng le Thành sức mạnh trên đau lê xuất kích Mầy đi xi-nê có nhớ những lần bám địch Nòng thép dài thay tay mát bàn tay Tiễn mày về, gió lốc, bụi mù bay Cho tóc rợp bám đầy đường ít nắng Trung đội thiếu mầy tao càng thấy vắng Nhưng vững tin đội ngũ vẫn có mầy Tao chừ còn nặng nợ với cỏ cây Nên chẳng biết nói sao cho thấy rõ. Đất nước mình: hoà bình và súng nổ Ở mặt trận nào cũng cần có lòng tin Trong thời đại tụi mình trật nước sẽ bay lên Bằng trí tuệ và mồ hôi tuổi trẻ "Vì nhân dân quên mình " bài hát dậy trong lòng mới mẻ Mai mày về tao xin gởi bài thơ. Bài thơ tình tặng người gác đèn biển Nguyễn Bảo Anh nhớ em yêu qua trăm dặm sóng Mỗi buổi trăng lên, mỗi lúc trăng tà Khi nắng mai in gợn hồng biển rộng Khi cánh buồm trở lại cánh bờ xa Anh biết em lo từng cơn biển động, Từng tia chớp đông, từng buổi mây mù Trong giấc ngủ, em nghe cồn tiếng sóng Tưởng ánh đèn anh tắt giữa đêm thâu Ngọn hải đăng anh thắp trên sóng cả Đêm mịt mùng vẫn cháy mãi không thôi Em biết đấy, tình anh như ánh lửa Qua gió mưa, tia sáng vẫn chói ngời Anh không nghĩ sóng gặm mòn hạnh phúc Tuổi thanh xuân nơi thăm thẳm chân trời Anh biết rõ có đêm thầm em khóc Vẫn mong anh đứng giữa trùng khơi Em hãy nhìn những con tàu trở lại Cánh hải âu từ sóng cả bay về Tàu đã đi theo ánh đèn anh rọi Chim mang lời anh nhắn tới làng quê Anh gửi theo niềm vui và nỗi nhớ Chở đến em trọn đất cảng quê nhà Có tình em, tim anh thêm thắm đỏ Làm một cây đèn biển sáng trời xa. Ngã ba không có ngã ba Phan Xuân Hạt Ngã ba mà không có ngã ba Là ngã ba Đồng Lộc Chiến đấu ở đây vô cùng khốc liệt Vì một ngã đường vào chiến trường xa… Mười cô gái: mười pho huyền thoại Rất hồn nhiên yêu hoa cải hoa cà Từng đố nhau và thức khuy tranh cãi Hoa cải, hoa cà sao gạt khỏi loài hoa? Vào chiến đấu là những Nữ Oa Không vá trời mà mở đường vá đất Hố bom chen dày, chồng chất Bom gỡ rồi, đường mở tiễn xe qua Mười cô gái tên vô cùng bình dị Như quê hương: Cúc, Nhỏ, Hợi, Tần… Mang Hồng Lĩnh, Lam Giang đi đánh Mỹ Nên hy sinh không giây phút ngại ngần Và nghĩa trang bên ngã ba Đồng Lộc Đội hình mười cô, mộ đứng thẳng hàng Đêm đêm, mười ngọn đèn không tắt Dõi một đường đi, tư thế sẵn sàng Ngã ba mà không có ngã ba Là ngã ba Đồng Lộc Đây không có một ngã đường nào khác Chỉ một ngã đường đẹp nhất quê ta Rừng ơi! Nguyễn Thị Hồng Ngát Em đã hiểu rằng từ khi biết yêu anh Cái cảm xúc ban đầu thật đẹp Anh bộ đội có cái nhìn chân thật Mọi gian truân không xoá nổi nét cưới Khu rừng gai đêm ấy mưa rơi Lá cây ướt mà đất rừng không ướt Anh hái cho em trái me chua ngọt Và nói về những chuyện mai sau… Dòng suối trong rừng nước xanh bóng rêu Bom rơi xuống làm chết bao nhiêu cá Anh đã quen còn em thấy lạ Tiếng ầm ì giữa tiếng xe- tiếng bom Ơi nhưng khu rừng trên dãy Trường Sơn Nơi tôi đến giữa những năm tuổi trẻ Giữa những năm đạn bom khói lửa Và đâu hay tôi có một mối tình… Một mối tình trong năm tháng chiến tranh Giữa khốc liệt vẫn mang nhiều thơ mộng Anh bộ đội áo sạm đen khói súng Và cô văn công đứng hát trước bom thù Những lúc yên bình đi dạo dưới rừng thu Chợt quên tiếng bom chỉ còn nghe rừng hát Rồi bỗng đâu bắt gặp trong ánh mắt Trong muôn người bắt gặp một bàn tay Suốt những năm dài cho đến hôm nay Đã đi hết một đoạn đời tuổi trẻ Vẫn giữ mãi cái nhìn chân thật quá Và dư âm về những cách rừng già Lúc vui buồn hay nhớ đến Rừng ơi! NÚI ĐÔI Vũ Cao Bảy năm về trước em mười bảy Anh mới đôi mươi trẻ rất làng! Xuân Dục Đoài Đông hai gánh lúa Bữa thì em tới, bữa anh sang Lối ta đi giữa hai sườn núi Đôi ngọn nên làng gọi Núi Đôi Em vẫn đùa anh: sao khéo thế Núi chồng núi vợ đứng song đôi ! Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới, Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau. Mới ngỏ lời thôi, đành lỡ hẹn, Đâu ngờ từ đó mất tin nhau. Anh vào bộ đội, lên Đông Bắc Chiến đấu quên mình, năm lại năm. Mỗi bận dân công về lại hỏi Ai người Xuân Dục Núi Đôi chăng? Anh nghĩ: quê ta giặc chiếm rồi, Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi… Mỗi tin súng nổ vùng đai địch Sương trắng người đi lại nhớ người. Qua mấy mùa đông anh tự nhủ: Trung du ngày tháng vẫn chờ trông Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm Em vẫn đi về những bến sông? Náo nức bao nhiêu ngày trở lại Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi Hành quân qua tắt đường sang huyện Anh nghé thăm nhà thăm núi Đôi Mới đến đầu ao tin sét đánh Giặc giết em rồi , dưới gốc thông, Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa Em sống trung thành chết thủy chung Anh ngước nhìn lên hai dốc núi Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói Núi vẫn đôi mà anh mất em! Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo Em còn trẻ lắm, nhất làng trong Mấy năm cô ấy làm du kích Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng? Từ núi qua thôn đường nghẽn lối Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy Sân biến thành ao, nhà đổ chái Ngổn ngang bờ bụi, cánh dơi bay Cha mẹ dìu nhau về nhận đất Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau, Nứa gianh nửa mái nhà che tạm Sương nắng khuây dần chuyện xót đau Em mất để làng ta sống mãi Lúa sẽ nhiều bông, bắp sẽ nhiều… Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu! Nhưng còn núi kia anh vẫn nhớ Oán thù còn đó, anh còn đây Ở đâu cô gái làng Xuân Dục Đã chết vì dân giữa đất này Ai biết tên em thành liệt sĩ Bên những hàng tên sáng lạ lùng Nhớ nhau, anh gọi em đồng chí Một tấm lòng trong vạn tấm lòng Anh đi bộ đội sao trên mũ Mãi mãi là sao sáng dẫn đường Em sẽ là hoa trên đỉnh núi Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm! Anh vệ quốc quân Xuân Thuỷ Cái áo trấn thủ Cái mũ nan tre Nước da vàng khè Đôi mắt sáng rực Có phải cây súng kia còn ấm ức Chưa giết trọn quân thù? Có phải chiếc ba lô Còn chứa đầy tâm sự? Này đây bàn tay thợ Này đây bàn tay nông Này đây tay hàng rong Này đây tay cậu tú Ai sợ gì chúng nó Dù súng mẹ súng con. Dừng chân gió rít đầu non Nhìn sang phía giặc lòng còn sục sôi Đêm qua đánh trận bên đồi Vừa vào được bốt, sáng trời phải ra Xung phong mới giáp lá cà Mấy thằng quỷ đã ra ma mấy thằng Trời kia ơi có biết rằng Trời đừng sáng vội, ta phăng cả đồn. Việt Bắc, 1948 |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|