|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
#1
|
|||
|
|||
Vì sao có tục "Mũ đai gai chuối và chống gậy"?
Tục đội mũ rơm quấn thật to quanh đầu, thắt lưng bằng dây gai, dây chuối ngày nay đã lỗi thời, nhiều nơi đã bãi bỏ, còn tục chống gậy chỉ áp dụng đối với con trai tang cha (gậy tre) tang mẹ (gậy vông),vẫn còn ở nhiều địa phương. Nguyên do: Đời xưa, đường đi lại còn hẹp, có khi còn phải leo núi cao, người mất dược chôn cất ở nơi xa khu dân cư, trong rừng núi, có nơi chôn ở triền núi đá có nhiều hang động. Đã có trường hợp, người con vì quá thương xót cha mẹ, khóc lóc thảm thiết, đến nỗi không kể gì đến sinh mạng của mình, đập đầu vào vách đá, khi leo núi đi về vì thương cảm quá mất cả thăng bằng ngã lăn xuống vực. Để tráng tình trạng trùng tang thảm hại đó, người ta mới đặt ra lệ phải quấn quanh đầu những vật liệu mềm, xốp để nếu va vấp đỡ gây tổn thương và đặt ra lệ phải chống gậy để đi đứng an toàn hơn. Vật liệu dễ kiếm nhất, giàu nghèo ai cũng có thể tự liệu được và ở đâu cũng có thể kiếm được để làm chất đệm, đó là rơm, lá chuối, dây gai, dây đay. Xuất phát từ kinh nghiệm thực tế của một số người, dần dần trở thành phong tục phổ biến. Vì ngày thường đi lao động ở đồng ruộng, núi rừng hoặc đi đứng đều mặc quần áo gọn bó vào người, đến khi có tang tế phải mặc áo dài rộng, dễ vướng gai góc nên phải có dây đai, tục đó cũng xuất xứ từ việc tránh nạn trùng tang. |
#2
|
|||
|
|||
Theo mình biết (mà hỏng biết đúng hôn, các bạn góp ý nhé) tục lệ "đầu đội vai mang" (đầu đội mũ làm bằng cọng rơm, vai mang 1 cây bằng tre) có ý nghĩa là người con trai khi cha mất thì phải lãnh trách nhiệm của cha để lại, phải là trụ cột để gồng gánh, lo cho gia đình. |
#3
|
|||
|
|||
Khi sắm gậy, cần nhớ: "Cha tre, Mẹ vông".
Tức là trong tang cha thì dùng gậy bằng tre, cây tre có đốt và người cha sinh ra con thông qua người mẹ. Còn trong tang mẹ dùng gậy vông bởi cây vông rột trong thông nhau, hàm ý con với mẹ liền khúc ruột. Điều đó cũng như câu: Công Cha như núi Thái Sơn, Công có thể "đền" cũng như dù cao mấy, chiều cao núi cũng đo được nên khi Cha mất con đi sau quan tài ("cha đưa"), còn "Nghĩa" bao giờ trả cho xong cũng như nước nguồn không bao giờ cạn vậy khi mẹ mất đi lùi trước quan tài ("mẹ đón"). Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chẩy ra. Các Cụ ta xưa quả thâm thúy, tiệc bây giờ hiểu chưa rõ ngọn nguồn nên cho là "mê tín" hay làm sai! |
CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|