Chủ đề: Cơn mưa mùa hạ...
Xem bài viết riêng lẻ
  #3  
Cũ 19-10-2012, 04:10 PM
yensaokh yensaokh đang online
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jun 2012
Bài gửi: 29
Mặc định

Phần III

Nam không biết làm gì nữa ... Và rồi ... Nam lại tìm đến rượu ... Nam cũng không biết ... Từ khi nào lại có thói quen này nữa ... Cứ buồn là tìm đến với rượu ... Vừa bước chân vào quán ... Nam thấy 1 ông già cứ nhìn mình chằm chằm ... Lão buông 1 câu vu vơ ...
- Cô đơn đi giữa cuộc đời ... Nghe duyên thiên hạ nghe tình người ta ... - Rồi lại cầm cốc ruợu lên và uống
Nam ngạc nhiên ... Ngồi bên lão ...
- Ông vừa nói cháu đấy à ??? - Nam ôn tồn hỏi
- Không nhẽ ta lại nói ta ??? - Ông già cười nụ cười nham hiểm
- Sao ông lại đọc cháu nghe câu đó ??? Nam vẫn tò mò
- Cái bộ dạng của anh ... Không thất tình thì cũng gì gì đó ... Người lại ướt sũng ... Vừa " tắm mưa " chứ gì ???
Nam ngạc nhiên đến tròn xoe con mắt ...
- Cứ như lão ta đi guốc trong bụng mình ấy - Nam lẩm bẩm ...
- Cháu mời ông 1 chén nhá ... - Nam hỏi ông và rót rượu ...
Ông già gật gù ... Cầm chén rượu Nam đưa và uống 1 phát hết luôn ... Nam rót tiếp cho ông ... Ông cũng làm như chén đầu ... Nam rót tiếp ...
Lần này ... Ông già cản lại và nói
- Cháu không uống sao
- Nhìn ông ... Cháu chả muốn uống nữa ... Thật là lạ ...
- Ha ha - Ông già phá lên cười - Thế định chuốc cho ta say à ???
- Cháu không giám ... Nhưng cháu nghĩ ... Ông là người đặc biệt ... Ông đang như nắm cháu trong tay vậy - Nam nhìn thẳng vào mắt ông rồi nói :
- Đúng là cháu ... vừa thất tình ...
Rồi Nam cũng làm 1 chén ... và bắt đầu ngồi tâm sự với ông già ...

Ông lão cứ nhâm nhi đĩa đậu rán ... Rồi thỉnh thoảng cau mày ... cười đủ loại ... rồi ngạc nhiên ... Nói chung là bộ mặt của ông thay đổi theo câu chuyện của Nam ...
Cuối câu chuyện ... Ông phá lên cười ...
- Tụi trẻ bây giờ yêu nhau hay thật ...
Rồi ông vỗ vai Nam an ủi :
- Cố gắng lên cháu ... Tuổi trẻ còn dài ... Chuyện yêu đương bây giờ đâu phải là tất cả ... Tương lai cháu ạ ... Phải học hành ... Để mai sau còn thành người ... Giúp ích cho xã hội ...
- Vâng ạ - Nam trả lời rồi gục đầu ...
Từ sau lần gặp ông già xa lạ đó ... Nam suy nghĩ rất nhiều ... Và Nam quyết định ... Sẽ chỉ chú tâm vào học ... Và rồi ... Nam đỗ đại học ... Và quả thật ... Nam lao đầu vào học như điên ... Chỉ làm thế ... Nam mới hi vọng ... quên được kỉ niệm về Phương ... Thời gian đã không còn là khái niệm với Nam ... Nhưng dù nói thế nào ... Để quên đi mối tình đầu ... là điều không dễ ... Phương vẫn viết thư cho Nam ... Nhưng chỉ có thư đến mà không có thư hồi âm ... Những lúc như thế ... Nam chỉ mỉm cười ... Rồi lại cất vào hộc tủ ...
Thời gian thấm thoát trôi qua ... Dường như Nam đã quên được Phương ... Cái hồi mới học đại học đó ... Phương còn hay gửi thư ... Nhưng rồi ... Không thấy thư hồi âm của Nam ... Nên Phương cũng không gửi thư nữa ... Lúc này ... Nam cũng vừa kết thúc luận văn của mình ở trường ... Đoạt lại xuất sắc ... Cả nhà hãnh diện về Nam ... Bạn bè, thầy cô ... nhìn vào ngưỡng mộ. Nam cười nụ cười hạnh phúc ... Nhưng đằng sau nụ cười ấy vẫn là cái gì đó buồn buồn ...

Nam trưởng thành dần theo năm tháng ... Giờ đây, với tấm bằng loại ưu ... Có rất nhiều tòa soạn muốn đưa Nam về ... Nhưng Nam từ chối ... Duy nhất chỉ có báo " Hạnh Phúc Bên Ta " là không ... Và Nam công tác trong đó ... Nam thấy hạnh phúc với cuộc sống hiện tại

Nhưng 1 ngày kia ... Phương trở về ... Nam không hề hay biết ... Cũng bởi 1 điều ... Phương không tìm đến Nam ... Bởi Phương cảm thấy ... Mình không còn xứng đáng với Nam ... Cầm tớ giấy " Quyêt định đuổi học " trên tay ... Phương xấu hổ với những gì thuộc về bản thân ...
Cách đây 3 tháng ... Trong 1 buổi Party do trường tổ chức ... Phương và người đó đến dự ... Và cũng trong cái đêm ấy ... Định mệnh đã chờ sẵn Phương ... Khi Phương trao người đó cả đời con gái của mình ... Và mọi rắc rồi đến từ đó ... Cái bụng của Phương cứ lớn dần ... Nhà trường biết được ... Nên đã ra quyết định ... Cho Phương thôi học ... Khóc lóc trong đớn đau ... Phương chỉ còn chỗ dựa duy nhất là anh ta ... Nhưng anh ta trốn tránh ... Và rồi ... Điều gì đến cũng đến ... Anh ta nói lời chia tay ... Rũ bỏ trách nhiệm của mình ... Đang đau đớn ... Phương lại thêm tuyệt vọng ... Phương không biết phải làm gì ... Cô đơn lạc lõng ... xứ người ... Phương tìm đến cái chết ... Nhưng dường như ông trời không cho cô chết dễ dàng ... và Phương được cứu thoát ... Sau khi cô nhẩy xuống sông ...

Về nước ... Bố mẹ đã không trách Phương ... Mà chỉ buồn cho con gái của mình dại dột ...
Rồi ... Mẹ biết ... Phương không tìm đến Nam ... Bà đã có quyết định ... Đến thông báo cho Nam ... Phương đã về ... Cũng vì thương con ... Không muốn thấy con đau đớn mãi như thế ...
- Phương về nước rồi Nam ạ
- Thế à bác - Nam mừng rỡ vì bất ngờ ... Nhưng rồi ... lại thấy hơi buồn - Phương khỏe và hạnh phúc chứ bác ???
- Không ... - Bà bắt đầu khóc
- Sao thế bác ??? - Nam ngạc nhiên sốt sắng hỏi
Bà lau nước mắt ... Bắt đầu kể cho Nam về cuộc sống của Phương lúc còn bên Mỹ

Nam thất thần ... Ngồi trầm ngâm 1 lúc ...
- Sao Phương lại khổ đến thế nhỉ ??? - Nam suy nghĩ
Rồi Nam nhìn vào người mẹ đau khổ ... Ngồi đối diện với mình ...
- Thế Phương bây giờ ra sao hả bác ?
- Nó đang ở nhà và rất đau khổ ... Có thể nào ... cháu...
- Vâng, chiều nay, cháu sẽ qua - Nam cướp lời bà với giọng quả quyết ...
Trên đường về ... Bao kỉ niệm bao lâu nay lại bùng phát trong Nam ...Nam không biết nên vui hay nên buồn ... Khi Phương trở về ...

- Reeeeeeng ...
Tiếng chuông nhà Phương réo vang ...
Phương là người ra mở cửa ... Phương bàng hoàng ... Vì trước mắt cô là Nam ...
Phương lặng người trong giây lát ... Rồi vụt khóc ...
- Nam đến đây làm gì ... Nam về đi...
- Không, Nam không thể về - Nam quát to - Phương hãy nghe Nam nói
Phương lắc đầu rồi chạy vào bên trong ... Mặc cho tiếng gọi theo của Nam
Lúc này, mẹ Phương mới bước từ trong nhà bước ra ...
- Cháu đến rồi đấy à ??? Vào nhà đi
" Vâng ạ " trong tiếng lí nhí rồi bước vào nhà Phương ... Vẫn là bức ảnh nghệ thuật của Phương trên tường " nở 1 nụ cười " chào đón Nam ...
Nam lặng lẽ ngồi trên ghế ...
- Nó buồn khi thấy cháu đó ... Nhưng bác tin ... Cháu sẽ giúp nó
- Vâng
Rồi Nam lên phòng của Phương
- Phương ơi ... Phương ... Mở cửa cho Nam
- Không ... Nam nên về đi - Phương nói trong tiếng nấc ...
- Nam sẽ không về chừng nào Phương chưa ra mở cửa ...
- Phương sẽ không mở đâu ...
Nam suy nghĩ 1 lúc rồi bắt đầu nói cùng Phương ...
- Ai cũng có 1 lần vấp ngã ... Nam đã biết hết chuyện của Phương rồi ... Nhưng vấp ngã thì phải biết đứng dậy ... Phương không thể nào trốn tránh mãi được ...
- Nam đừng nói nữa - Phương nói rất to - Phương không muốn nghe nữa ... Tât cả đã hết rồi...
Nhưng Nam vẫn nói:
- Tất cả chưa phải là quá muộn ... Nếu như Phương biết làm lại từ đầu ... Vì những kỉ niệm ngày xưa ... Phương hãy để Nam giúp Phương đứng dậy ... Hôm nay ...

- Nam này - Phương cướp lời của Nam - Vì sao Nam lại phải làm vậy -??? Phương đáng trách hơn đáng thương mà ... Tại sao Nam lại như thế ???
- Vì ... Nam yêu Phương - Nam trả lời cũng trong tiếng nấc
Phương ngỡ ngàng ... Bởi câu trả lời của Nam ... Rồi Phương trấn tĩnh
- Nhưng Phương đã mất tất cả ... Phương đâu còn xứng đáng với Nam ... Tốt hơn hết ... Nam đi về đi ...
Nam im lặng ... Rồi chợt nói :
- Có lẽ ... Hôm khác ... Nam sẽ đến thăm Phương ... Chào Phương ... Rồi lặng lẽ đi xuống nhà ...
Phương chạy ra cửa ... Nhưng cô không mở cửa ... Mà từ từ gục xuống ... Và khóc ...
Trả lời với trích dẫn