Chủ đề: Kỷ niệm ngày xưa
Xem bài viết riêng lẻ
  #6  
Cũ 22-10-2012, 03:18 PM
ctycpsmdt ctycpsmdt đang online
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jun 2012
Bài gửi: 17
Mặc định

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com

"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ". Tôi xin lấy tựa đề một cuốn truyện của Nguyễn Nhật Ánh làm chủ đề cho bài viết này.

Khi nhớ về tuổi thơ trong tôi luôn trào dâng một cảm giác khó diễn tả, với rất nhiều kỉ niệm đẹp đáng nhớ. Tôi mong rằng nó sẽ luôn ngự trị trong tâm trí tôi và thỉnh thoảng lại được chị em tôi ôn lại. Nhớ về tuổi thơ cái tên xuất hiện đầu tiên trong tâm trí tôi đó là Quỳnh Giao. Cô bé ít hơn tôi tận 5 tuổi nhưng cũng có những suy nghĩ chín chắn so với tuổi của em, nên 2 chị em rất hiểu nhau và chưa lần nào giận nhau cả, thế mới lạ chứ. Và tôi tin chắc rằng em cũng thế, sẽ nhớ đến tôi đầu tiên khi nhắc về những kỉ niệm tuổi thơ.

Hai đứa là hàng xóm của nhau, từ khi em được 1 hay 2 tuổi tôi đã sang chơi với em nhưng chắc đến khi em 5 tuổi thì 2 đứa mới bắt đầu nghĩ ra những trò chơi mà cứ ngoài thời gian học và ngủ là gặp nhau. Mà ngày trước học cấp 1 cấp 2 thì chúng tôi học mỗi buổi sáng còn chiều tối tha hồ chơi. Trò chơi đầu tiên phải kể đến của tụi con gái là chơi búp bê. Hai chị em thường xuyên đi đến cửa hàng may của chị gần nhà xin vải thừa để khâu quần áo cho búp bê. Nhỏ búp bê của tôi thì thấp hơn, béo hơn nhưng đáng yêu hơn "cô chị búp bê" của em. Và em thích cái tên bé bé ấy hơn còn tôi thích cô búp bê chị vì tên ấy nhắm mắt được khi ngủ, hii. Hai chị em được 1 chị chuyên gia tư vấn tạo kiểu nên 2 cô búp bê của chúng tôi có rất nhiều quần áo váy vóc đẹp. Tôi còn nhớ là chúng tôi còn tạo cho bọn chúng cả những phụ kiện rất đẹp như với 1 thiếu nữ thực như: kẹp tóc, balo, túi xách, thắt lưng...Rồi nghĩ ra rất nhiều kịch bản của những buổi đi chơi nữa. Đúng là trẻ con chơi rất vô tư chẳng ngại điều gì, giờ tôi mới hiểu sao lúc bọn tôi chơi thì mẹ tôi cứ buồn cười 2 chị em. Tôi lớn hơn em tận 5 tuổi nên rất hay dạy em những bài hát tôi được học ở trường và vì thế em thuộc những bài hát đó trước bạn bè. Tôi còn được mẹ dạy cho những bài hát thiếu nhi ngày xưa của mẹ mà thời của tôi ít trẻ biết đến, và rồi cũng truyền lại kinh nghiệm hết cho em. Cái này thì tôi ko nhớ rõ nhưng em có kể lại thế.

Tôi là thủ lĩnh của 1 đội quân lít nhít, chiều chiều bọn tôi thường sang vườn hoa trong bệnh viện đối diện khu nhà của chúng tôi để chơi đủ trò trẻ con, rồi hái hoa nhài, hoa tóc tiên về cắm nữa. Tôi vẫn còn nhớ và rất thích bọn chúng gọi tôi là chị Hằng nhưng gọi nhanh sẽ thành "Chằng", thế là cứ "chằng ơi, chằng ơi". Hồi đó tôi rất thích trồng cây, cứ thấy ở đâu có mầm cây nhãn, xoài, mít..là bọn tôi mang về nhà trồng mà chẳng bao giờ nuôi được nó cao lớn vì mẹ bảo nhổ đi. Tôi còn nhớ có lần bọn tôi còn chôn 1 con bọ xít trong 1 bao diêm và thống nhất chôn dưới gốc cây ngâu trong bệnh viện, lấy hoa ngâu cắm lên mộ nó.

Bắt đầu từ khi em học lớp 2, tôi lớp 7 thì xuất hiện thêm nhân vật Yến trong câu chuyện của chúng tôi. Tên đó chuyển nhà đến làm hàng xóm của 2 đứa tôi và học cùng lớp Giao nên từ đó 3 đứa tôi chơi với nhau, cùng với cả tên anh trai của Yến nữa, bé này ít hơn tôi 2 tuổi. Lớn thêm mấy tuổi nữa thì bọn tôi ít chơi búp bê mà chuyển sang chơi mấy trò nghịch nghịch hơn: chơi cá ngựa đến mê mẩn sung sướng mỗi khi được đá đít ngựa của tên kia, chơi bài, chơi trốn tìm ban đêm, nhảy dây, nhảy bậc, chơi chuyền..Dù tôi bị yếu chân nhưng vẫn thích thú chơi lắm, lớn thêm mấy tuổi nghĩ lại sao hồi đó mình nghịch thế chứ. Yến và tôi còn cùng có sở thích đọc truyện tranh, 2 đứa trốn bố mẹ đi thuê truyện đọc chung. Tên này cũng khỏe, học lớp 3 mà chở tôi học lớp 8 chứ, nhưng ko chịu đi 1 mình, bọn tôi toàn chọn đi đường vòng để trốn bố mẹ.
Thời gian cứ trôi và 2 em cũng lớn. Tôi vào cấp 3 còn các em cũng lớp 7 lớp 8 rồi. Mấy chị em bắt đầu phải tập trung học. Bọn tôi hay kể về những câu chuyện trường lớp, thầy cô bạn bè và những tình cảm học trò. Thỉnh thoảng cuối tuần hay đi ăn uống với nhau, có những dịp được nghỉ như 20-11 thì 19-11 xin bố mẹ được ngủ cùng nhau, lên trên tầng thượng tha hồ "đập phá", mà nhà tôi là tâm điểm. Tôi vẫn còn nhớ hồi tôi học lớp 11 có 1 anh hàng xóm trọ gần nhà tôi ôn thi ĐH ko thể học đc vì bọn tôi ầm quá, rồi cũng sang tham gia cùng. Suốt ngày 3 đứa khen anh đẹp trai học giỏi nghe vẻ thần tượng lắm nhưng mà ông này cũng đầu gấu lắm. Chơi với bọn tôi một thời gian đến khi ra trường, giờ thì ko biết ở phương trời nào nữa, thỉnh thoảng bọn tôi cũng nhắc đến. Tôi nhớ nhất tối hôm tôi đang ôn thi ĐH thì 2 đứa đứng ngoài hành lang gọi to "chị Hằng đâu mày?" QGiao bẩu "Suỵt, lặng yên cho chị ấy học", lại còn kiểu gọi gợi ý thế chứ, thế là tôi lại ra chơi cùng. Nhớ những tối mất điện trẻ con cả xóm lại tụ tập ngoài sân, mấy chị em lại buôn bán đủ thứ chuyện: phim ảnh, truyện tranh, chuyện trường lớp..

Và rồi tôi cũng trở thành sinh viên, 2 tên đấy định tổ chức đi du lịch bụi 1 chuyến cho tôi nhưng bố mẹ 2 tên quản chặt lắm nên bất thành, chứ bố mẹ tôi thì thế nào cũng được. Tôi lên HN học vô tình đúng đợt Yến chuyển nhà lên HN. Thế là 2 chị em vẫn thỉnh thoảng tụ tập còn mình QG ở nhà. 3 năm đầu 2 chị em còn thư từ qua lại kể nhau đủ chuyện nhưng phát hiện ra thư bị đọc trộm và thất lạc nhiều nên thôi. Có một thời gian bố mẹ 2 nhà có chuyện xung khắc với nhau bọn tôi ko chơi với nhau mấy ngày rồi tôi và tên ấy lại vẫn chơi với nhau trong khi bố mẹ 2 nhà chẳng bao giờ nói chuyện với nhau cả, bọn tôi buồn chuyện đó lắm. Thời gian gần đây tình hình có vẻ ổn hơn rồi. Còn nhớ bố QGiao rất quý trẻ con, rất biết động viên lũ trẻ, hay cho bọn tôi thi hát rồi thưởng kẹo dừa, vui lắm, nhà QGiao có bán hàng bánh kẹo.

Cứ mỗi lần tôi về quê chơi là lại dành 1 đêm 2 chị em ngủ với nhau lại buôn buôn bán bán, động viên 2 tên thi đỗ ĐH. QG là một cô bé có suy nghĩ chín chắn, quan tâm đến mọi người nên tôi có thể tâm sự mọi chuyện được với em, và tôi cũng là người luôn lắng nghe những trăn trở những khó khăn những buồn vui trong cuộc sống của em. Cả nhà đặt mọi niềm tin vào em nên cũng nhiều áp lực lắm. Ngày trước mấy chị em còn mong muốn sau này có nhà riêng chỉ thích xây sát nhau rồi phòng khách ngăn cách nhau bởi tấm kính trong suốt cảm giác luôn gần nhau. Nếu ko có gì thay đổi thì cuối tuần sau bọn tôi sẽ được gặp nhau. Đã lâu lắm rồi cả 3 ko cùng gặp nhau, tôi có vẻ may mắn nhất vì hay dc gặp cả 2 đứa, là nơi trung chuyển thông tin và quà cáp cho cả 3. Mấy tháng trước QG có việc lên HN thế là 3 chị em tụ tập ở chỗ tôi và có dịp đi chơi với nhau trên thủ đô, hì. Hôm đó phải ôn thi nhưng tôi chẳng thể tập trung được nên cũng đi chơi cho thoải mái, chẳng mấy khi. Hai tên này tính có vẻ trái ngược nhau, nhưng tôi thì ở giữa trung hòa 3 chị em. QGiao thì dịu dàng trầm tính hơn còn Yến thì bộp chộp, cá tính hơn.

Đó là kỉ niệm với 2 cô bé hàng xóm còn những biết bao những kỉ niệm trường lớp, mà tôi nhớ nhất là thời cấp 1, bởi bạn bè hồi đó chơi còn trong sáng lắm và cũng chưa phải chịu nhiều áp lực học hành. Tôi còn nhớ có những lần bọn tôi còn ra bãi cát sông Hồng gần nhà tôi chơi, ở đó tôi ấn tượng nhất với những cây xấu hổ lạ lạ và đơn giản là thích đứng trước một không gian rộng lớn như thế.

Tôi muốn viết ra đây để mong muốn rằng những kỉ niệm này sẽ không bị "thất lạc", không bao giờ bị lãng quên và hi vọng 1 ngày gần đây 2 nhóc em nghịch ngợm của tôi sẽ viết tiếp những kỉ niệm đẹp này.
Thanks for your attention!!
Trả lời với trích dẫn