Nhớ về đồng đội
Có bao giờ quên được đồng đội ơi!
Mộ phần các anh ở nhiều vùng đất nước
Dẫu những mộ phần chúng tôi chưa tìm được
Đất nơi nào cũng là đất quê hương.
Nhớ lúc hành quân anh nằm lại chiến trường
Vĩnh biệt anh không nén hương để thắp
Mới thấu hiểu sự tận cùng đau xót
Từng cuộc chia ly nóng bỏng căm hờn.
Thương những chàng trai chưa biết đến nụ hôn
Chữ "yêu" tôi tìm cũng vắng trong nhật ký
Chỉ ăm ắp những dòng chứa chan về mẹ
Hỏi trang nào dành trọn vẹn cho em?
Thương những chàng trai tôi chưa kịp quen
Mới đôi lời hỏi thăm miền Bắc
Đã vội hành quân cùng nhau đánh giặc
Đêm vẫn đêm trường sao phải tiễn anh đi?
Các anh mãi là những ánh sao khuê
Còn chúng tôi vẫn trong đội ngũ
Nhớ về các anh không bao giờ là đủ
Nghĩa tình này đâu biết đến phôi phai.
AChau (Theo bulletin.vnu.edu.vn)
UÊ HƯƠNG
Giang Nam
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cạnh cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
Giữa cuộc hành quân không nói được
một lời...
Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi
Hoà bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
- Chuyện chồng con... (khó nói lắm anh ơi)!
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn, ngậm ngùi
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật:
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích em ơi!
Đau xé lòng anh chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.
CÕNG BẠN VỀ QUÊ
Tác giả: Lý Hoài Xuân.
Với Liệt sĩ Nguyễn Hữu Nhơn.
Nguồn: Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội số cuối tháng 5 năm 2008.
May mày vẫn còn
Không bị mối xơi
Không bị lũ cuốn trôi
như nhiều đứa khác.
Hôm chôn mày, vội vã
Đá tảng chặn nhát xẻng đào sâu
Sợ hòa bình lâu
Đồng đội ngậm ngùi,
lo lắng!
Mà hòa bình
Cũng chẳng ai tìm mày
Bao nhiêu việc
Kẻ quên
Người nhớ
Tao cứ tưởng mày đã vào Nghĩa trang
Đâu ngờ mày vẫn nằm đó!
Mẹ không còn
Cha không còn
Ở đâu cũng được
Nhưng người yêu mày
còn cất giữ ảnh của mày.
Thôi thì cứ theo người yêu về quê
Tao bỏ mày vào ba lô
Cõng đi tàu Thống nhất
Cấm cựa quậy để nhân viên tàu biết
Họ ách lại giữa đường thì khổ mày ơi!
Lời ru ngọn cỏ
Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng
Nhân chuyến đi tìm hài cốt liệt sỹ tại K'Bang 2/4/2002
Cỏ xanh bên mộ khẽ ru
À ơi rừng đã vào thu lá vàng
Người ơi dù có muộn màng
Dẫu chưa về được nghĩa trang quê nhà
Nơi đây nhiều cỏ, ít hoa
Hãy say giấc ngủ như là tuổi xanh
Mặc ai xây mộng viễn hành
Mặc ai ngắt lá, bẻ cành, rung hoa
Đất này dù đất miền xa
Thân thương như đất quê nhà người ơi !
Lá vàng lại lá vàng rơi
Lẻ loi lại vắng xa nơi đất rừng
Ru người giữa chốn mông lung
Giọt sương cũng muốn đọng ngưng nỗi niềm
Dấu chân đã trải trăm miền
Về đây ấm với Tây nguyên nghĩa tình
Người hy sinh, đất hồi sinh
Máu người hoá ngọc lung linh giữa đời
Thương đau ru đến muôn đời
Và xanh xanh mãi những lời ru êm
À ơi ! Ai nhớ ai quên
Thì đây cỏ biếc vẫn bên mộ người.