CHƯƠNG XIX: Lưu Ly, em
Đêm đã rất khuya nhưng Minh trằn trọc không ngủ được. Minh online và bất ngờ khi thấy nick Lưu Ly cũng đang sáng.
HoangMinh: Chào em
Ngủ muộn thế?
4gotmenot: :">
Em không ngủ được
HoangMinh: Thế là bệnh giống nhau rồi!^^
Anh em mình nói chuyện một chút nhé, em có phiền không?
4gotmenot: Được ạ!
HoangMinh: Anh đã tìm đến hết những địa điểm trong tin nhắn của em đấy!
Quả thực là nó rất tuyệt vời
Cảm giác khi đứng ở đó và suy nghĩ ý
Người được em gửi tin nhắn thật may mắn
4gotmenot: Người ấy chắc không đọc được
HoangMinh: Ừ, tại người đó không biết
Mà em có hay đến những nơi em nói nữa không?
4gotmenot: Ít ạ
Em sợ gặp người ấy dù biết người ấy chẳng đọc được tin nhắn và chẳng đến đó

Không biết vì sao thế nữa
Vừa hy vọng lại vừa sợ
HoangMinh: Vì em chưa đủ can đảm để đối mặt với sự thật. Chúng ta rất hay hy vọng nhưng rồi lại thật vọng nhiều hơn là vui sướng vì thực hiện được ước muốn. Vì thế mà anh luôn nghĩ rằng cứ tuyệt vọng để từ bỏ dễ dàng hơn
Nghe tiêu cực nhỉ!
4gotmenot: Nhưng mà nó là sự thật
Và chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó

HoangMinh:Thôi, chúng ta nói chuyện gì vui vui đi
4gotmenot: Vâng
HoangMinh: À, em thích hoa lưu ly à?
4gotmenot: Vâng, em thích ý nghĩa của loài hoa này
HoangMinh: Vì em mà anh cũng thích loài hoa này đấy

)
Hồi anh gặp bạn anh ở quán chị Hà, anh đã tặng loại hoa này
Câu chuyện giữa Minh và Ly cứ miên man như một bản nhạc không lời, như một câu chuyện không có cốt nhưng làm cả hai thấy dễ chịu. Minh đã thực sự tìm được Daisy rồi! Cô ấy ở ngay trước mặt, nhưng... Daisy không có thực. Còn Lưu Ly lại là em của Đỗ Quyên.
CHƯƠNG XX: Khoảng cách
Khi Minh gặp một vấn đề không giải quyết được Minh sẽ làm một trong hai việc đó là gọi Vy đến hoặc không làm bất cứ điều gì cả. Trong sự việc lần này Minh đã chọn cách thứ hai. Minh không liên lạc với Đỗ Quyên đúng một tuần. Cũng không thấy Quyên gọi điện hay nhắn tin gì cho Minh cả. Một chút lo lắng đã khiến Minh bấm số gọi cho Quyên:
-Alô - Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạ lẫm
-Xin lỗi, đây có phải máy của Quyên không ạ? - Minh ngạc nhiên khi người bắt máy không phải Quyên
-Anh Minh ạ? - Vẫn giọng nói ấy, có vẻ hơi rụt rè
-Ly - Minh đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác
-Vâng
-Anh gọi điện định hỏi thăm Quyên. Mà sao em lại cầm máy của Quyên?
-Chị Quyên trả máy cho em, bảo là sẽ mua máy mới và sim mới
-Thế em có biết số mới của Quyên không? Cho anh
-Em không biết. Với cả hiện giờ chị Quyên đi tình nguyện trên Hà Giang, anh có gọi cũng không liên lạc được đâu
-Đi bao giờ thế em? Sao anh không biết nhỉ?
-Dạ, đi từ tuần trước rồi anh!
-Ừ, cảm ơn em - Minh nói giọng hơi thất vọng
-Anh có chuyện gấp cần gặp chị Quyên ạ?
-Không, anh chỉ gọi điện hỏi thăm xem Quyên thế nào thôi! Sau hôm ấy... - Minh nói đến đây mới nhớ ra người mà Minh đã trò chuyện chính là Daisy
-Dạ?
-À, không có gì. Em dạo này vẫn ổn chứ hả? Không thấy em online mấy, chắc bận hả?
-Không ạ! Em ở nhà suốt nhưng mà không thích online, em chỉ online khi mất ngủ thôi!
-À, ra vậy! Thế... anh có thể rủ em đi chơi không? - Minh nói nhưng hơi ngập ngừng
-Đi chơi ạ? - Ly có vẻ rất ngạc nhiên
-Ừ, anh muốn dẫn em đến mấy chỗ anh thường lang thang, có thể sẽ giúp em có thêm cảm xúc "sáng tác" những tin nhắn hay hơn
-Anh cứ trêu em. Bây giờ em còn viết tin nhắn cho ai đọc nữa chứ!
-Anh đọc. Thực ra anh vẫn luôn muốn nhận được những tin nhắn của em
-Anh định đưa em đi đâu thế ạ? - Ly đánh trống lảng, có thể nhận thấy sự bối rối trong lời nói không tự nhiên của cô bé
-À, ra đê sông Hồng nhé!
-Vâng, chắc sẽ thú vị lắm, em chưa ra đấy bao giờ
Vậy là ngay chiều hôm ấy Minh đưa Lưu Ly ra đê chơi, còn tặng cô bé một bó hoa lưu ly nữa!
-Ngoài này gió mát thật - Ly nhắm mắt, môi mỉm cười như một thiên thần
-Ừ, hôm nay gió to thật. Em muốn thả diều không? - Minh gợi ý
-Diều ở đâu ạ? - Ly mở mắt, ngó quanh
-Chúng ta sẽ làm - Minh nháy mắt rồi chạy đi bảo Ly cứ ngồi đấy chờ
Một lúc sau Minh mang về nào tre, nào giấy, nào dây, lại còn cả màu vẽ nữa!
-Chúng ta sẽ cùng làm một con diều nhé!
-Vâng, nhưng em không biết làm đâu!
-Anh sẽ dạy - Minh hào hứng
Minh thì chẻ tre, cắt giấy. Nhiệm vụ trang trí diều được giao cho Ly. Ly rất miệt mài với công việc của mình. Chiếc diều hoàn thành, nhìn nụ cười vô tư của Lưu Ly, Minh biết cô bé không còn ngại ngần Minh nhiều như lúc đầu nữa! Ly cầm cánh diều còn Minh phụ trách việc chạy thật nhanh đưa cánh diều lên cao. Cánh diều từ từ được gió nâng lên, bay thật cao theo từng nhịp thả dây của Minh. Minh và Ly chân trần trên thảm cỏ xanh mướt, mát rượi say sưa chạy đưa cánh diều lên cao nữa, xa nữa. Giây phút ấy có lẽ còn đẹp hơn muôn vàn giấc mơ mà Minh đã từng mơ trước đây.
CHƯƠNG XXI: Biến cố
"Em à, hôm nay chúng ta sẽ lên Bát Tràng nặn gốm nhé!" - Minh vừa gửi tin nhắn vừa mỉm cười. Quan hệ của Minh và Ly ngày một thân thiết hơn kể từ sau hôm cùng đi thả diều. Sự vắng mặt của Quyên lại càng làm Minh ít quan tâm đến việc phải cư xử với cô thế nào. Bây giờ Minh chỉ muốn có thể đem lại sự vui vẻ cho Ly
Chờ mãi không có tin nhắn trả lời, Minh sốt ruột gọi thẳng cho Ly. Vừa có tín hiệu kết nối Minh đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào. Minh hoảng hốt:
-Em làm sao thế? Đã có chuyện gì xảy ra thế?
-Em... em... - Tiếng nấc nghẹn làm Ly không thể nói được gì
-Cứ bình tĩnh, nói anh nghe đã có chuyện gì?
-Bố em... bố em bị... tại nạn giao thông... mất...r...r..rồi... - Những tiếng cuối cùng như rung lên trong trái tim mỏng manh của Ly và cũng làm chấn động cả Minh
-Em đang ở đâu, anh sẽ đến ngay - Minh nói đầy lo lắng
-Bệnh viện... - Ly phải khó khăn lắm mới có thể nói cho Minh chỗ cô đang ở
Minh lao đến bệnh viện như điên. Với cái tốc độ ấy, nếu Minh không bị tai nạn giao thông thì cũng sẽ bị cảnh sát bắt. Nhưng hôm nay không phải một ngày để những chuyện ấy có thể xảy ra. Chạy vội vàng vào bệnh viện, Minh thấy Ly đang ngồi gục mặt khóc trong lòng mẹ. Nhưng không thấy Quyên đâu cả. Theo như lời Ly thì Quyên đã về rồi mà.
Nhẹ nhàng đến gần mẹ con Ly, Minh ngập ngừng:
-Bác đừng quá đau buồn, phải giữ gìn sức khoẻ bác ạ!
Biết là nói những lời sáo rỗng ấy vào lúc này chẳng để làm gì nhưng Minh chẳng biết phải nói gì nữa. Mẹ Ly ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe và vô hồn:
-Cảm ơn cháu đã đến
-Cháu sẽ giúp gia đình lo lễ tang cho bác trai - Minh ngồi xuống bên cạnh mẹ Ly
-Chắc phải nhờ cháu giúp, gia đình bác bây giờ toàn con gái - Mẹ Ly gật đầu chấp nhận
-Vâng, vậy để cháu đi đăng kí với ban tang lễ - Minh đứng dậy toan đi thì chạm mặt Quyên, thoáng bối rối nhưng trong hoàn cảnh thế này những chuyện trước kia chẳng còn được chú ý nữa
-Anh Minh - Quyên thoáng ngạc nhiên
-Ừ, anh sẽ giúp lo tang lễ
-Không cần đâu, em đã...
-Cứ để anh giúp đi. Em con gái, một mình, vất vả lắm!
Thế là trong suốt lễ tang, Minh luôn là người lo lắng, sửa soạn và chuẩn bị tất cả. Trái với nỗi đau vật vã của Ly, Quyên chỉ âm thầm lo cho mọi việc thật chu toàn. Vẫn ít nói và lạnh lùng nhưng những ngày này, ánh mắt Quyên còn phủ một vẻ tang tóc và chết chóc đáng sợ không thể nói thành lời. Minh nhớ đến lời của Quyên: "Biểu hiện thật sự của sự sợ hãi là không nói nên lời" và có lẽ đối với Quyên, đau đớn và sợ hãi cũng sẽ giống nhau.
Lễ tang kết thúc, mọi người lại trở về nhịp sống thường nhật. Minh không gặp Ly cho đến một hôm tình cờ nhìn thấy trên phố:
-Ly - Minh gọi
Ly quay lại nhìn Minh với ánh mắt vẫn còn đượm buồn. Minh lại đưa Ly ra bờ đê vì Ly bảo đây là nơi Ly thích nhất trong những nơi Ly thích.
-Em vẫn chưa có dịp cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp gia đình em - Ly vừa nói xong nước mắt đã lại lã chã rơi
-Đừng khóc nữa, bố em không muốn em thế này đâu! - Minh đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Ly
-Em cũng không biết vì sao em lại yếu đuối một cách đáng ghét như vậy! Em... - Ly lại nấc lên từng tiếng rất đáng thương
-Anh biết nói chuyện này vào lúc này là không thích hợp. Nhưng Lưu Ly, em hãy để anh ở bên cạnh em, để anh chăm sóc em, nhé! - Minh lúng túng
Lưu Ly quay sang nhìn Minh với ánh mắt đầy ngỡ ngàng:
-Em tưởng là anh và chị Quyên yêu nhau chứ! Anh làm như thế là có lỗi với chị ấy. Và em nhận lời với anh là em cũng có lỗi với chị Quyên
-Không, anh chưa bao giờ yêu Quyên. Giữa anh và Quyên chưa hề có gì. Người anh thích là em - Minh cố giải thích
-Không, thực ra anh không thích em mà anh thích Daisy. Nhưng Daisy chỉ tồn tại trong giấc mơ tình yêu với một người đã tan biến rồi!
-Lưu Ly
-Em không muốn nghe nữa! - Ly đứng dậy và bỏ đi
Minh không đuổi theo, không phải vì giận Ly mà vì cậu cũng chẳng chắc chắn, chẳng chắc chắn vào chính tình cảm của mình.
CHƯƠNG XXII: Quyên
"...Hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người
Để tôi được sống với giấc mơ được yêu mãi..."
Quyên ngồi lơ đãng trên chiếc ghế đá trong khu vườn của bệnh viện, miệng ngân nga mấy câu hát. Minh nhìn Quyên mãi rồi mới lại gần:
-Em đỡ chưa?
-Anh mới đến? - Quyên mỉm cười, lần này thì Minh đã nhìn thấy rõ nụ cười yếu ớt ấy
-Ừ, lần này phải nghỉ ngơi nhiều vào. Em vừa đi học lại vừa đi làm như thế làm sao mà chịu nổi - Minh giật mình vì thái độ xót xa cậu dành cho Quyên
Quyên cũng ngạc nhiên nhìn Minh rồi chỉ cười chẳng nói gì. Minh lúng túng:
-Hay... anh sẽ ở bên cạnh em một thời gian nhé!
-Đừng miễn cưỡng anh ạ! Người ta yêu nhau vì muốn ở bên nhau, muốn ở bên nhau vì tìm được sự bình yên, thế nên việc anh nên làm là đến với người thực sự có thể làm trái tim anh hạnh phúc
-Nhưng... còn em?
-Chắc rồi em sẽ tìm được người ấy - Quyên nói chuyện với Minh nhưng ánh mắt cứ hướng lên những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời chiều ảm đạm
Minh chẳng biết phải nói gì nữa. Hai người cứ ngồi thế mãi cho đến lúc mặt trời lặn và mặt trăng sắp mọc. Minh đưa Quyên về phòng nghỉ rồi về. Nhưng những bước chân của Minh không thể cất nổi. Minh lại ngồi xuống chiếc ghế đá mà hai người vừa ngồi và nhớ lại những hình ảnh về Quyên.
Hình ảnh đầu tiền về Quyên hiện lên trong đầu Minh là dáng vẻ cô độc, lẻ loi khi ngồi với Minh ở quán cafe Bờ Hồ. Rồi nụ cười yếu ớt hôm xem film kinh dị và cả mới lúc nãy. Con người Quyên toát lên một vẻ yếu ớt làm Minh muốn che chở, muốn bảo vệ, muốn dang rộng vòng tay ra gánh hết những đau khổ mà Quyên phải chịu đựng. Có phải thằng con trai nào cũng sẽ muốn che chở cho một người con gái khi họ yếu đuối không? Cái khát khao che chở cho Quyên làm Minh cảm thấy mâu thuẩn kinh khủng.
CHƯƠNG XXIII: Cô gái trong truyền thuyết mưa
Tết đang đến rất gần, đường phố lúc nào cũng đông đúc và rộn rã. Minh lang thang lên vườn đào Nhật Tân. Hôm nay vườn đào vắng vì mưa lạnh quá! Minh thỏng thả ngắm nghía những cây đào tràn đầy sức xuân và mơn mởn sức sống. Tưởng có mỗi mình ở đây, Minh cất tiếng hát vu vơ
"Hãy ngồi lại bên tôi
Một phút cuối khi ngày sắp tàn
Vì sợ ngày mai xa
Tình đi khắp nơi thật vội vàng..."
-Tôi có thể ngồi lại bên anh được không? - Một giọng nói xuất hiện sau lưng làm Minh giật mình quay lại - Chào anh - Cô gái mỉm cười
-Bạn... - Minh ngạc nhiên nhận ra cô gái trong quán Linh Hà
-Cứ gọi tôi là cô gái trong truyền thuyết mưa đi
-Bạn đến mua đào hả?
-Không, đến ngắm thôi
-Vậy đi chọn cùng tớ nhé, tớ muốn mua một cây
-Chúng ta đi
Minh và cô gái dạo bước khắp vườn đào. Mưa vẫn rơi lất phất, những hạt mưa vương đầy trên cánh những bông hoa đương nở, trên những cành cây khẳng khiu ấp ủ mầm non và trên cả mái tóc dài của cô gái
-Bạn không lạnh à?
-Con người sẽ chỉ lạnh khi không có tình yêu
-Tình yêu?
-Ừ. Là một thứ tình cảm dùng để bảo vệ người mình yêu khỏi những nỗi đau
Minh giật mình trước câu nói của cô gái lạ. Chẳng phải Minh đã từng có ý nghĩ muốn bảo vệ Quyên sao, nhưng Minh không biết tình yêu lại chính là cái cảm giác muốn bảo vệ người mình yêu. Minh nghĩ tình yêu nó sẽ cao siêu hơn cơ. Nhưng bây giờ Minh đã hiểu, đã hiểu tình yêu là gì.
CHƯƠNG XXIV: Tin nhắn thứ 101
"Anh Minh ơi, em đợi anh ở trước của bưu điện Hà Nội vào lúc giao thừa. Anh đừng thắc mắc gì cả, hãy đến nhé!" -Là tin nhắn của Lưu Ly. Là tin nhắn đầu tiên Ly gửi cho Minh từ khi quen nhau và là tin nhắn thứ 101 mà Minh nhận được từ Ly
Sau khi ăn bữa cơm tất niên với cả nhà Minh xin phép mẹ đi chơi giao thừa. Không khí đêm 30 thật ấm áp, Minh đi xe chầm chậm để có thể ngắm nhìn tất cả. Chợt, Minh đột ngột dừng lại. Minh nhìn thấy một cô bé đang ngồi buồn thiu bên những chậu đỗ quyên không người mua.
-Em
Cô bé ngước lên nhìn Minh với ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi chuyển nhanh sang mừng rỡ:
-Anh muốn mua hoa ạ? Hoa đỗ quyên của em đẹp lắm, anh mua anh nhé!
Minh mỉm cười gật đầu. Rút gần hết tiền ở trong ví đưa cho cô bé, Minh nói:
-Anh lấy hết, em cầm tiền về nhà ăn Tết đi, đừng ngồi đây nữa!
-Không nhiều thế này đâu anh! - Cô bé nhìn số tiền lớn lắc đầu
-Coi như là anh mừng tuổi, được chứ! - Minh phải thuyết phục mãi cô bé mới chịu nhận
Khi cô bé đi rồi Minh mới loay hoay tính cách xử lí mấy chậu hoa. Có tất cả là năm chậu. Minh vội vàng buộc hết lên xe. Đem về nhà một cây, đem đến nhà ông bà nội một cây, đem đến nhà ông bà ngoại một cây, đem đến nhà cô bạn thân một cây. Còn một chậu cây nữa, nhưng Minh nhìn đồng hồ thấy không còn kịp thời gian nữa nên đến thằng điểm hẹn với Lưu Ly.
Dựng xe vào một góc, Minh thỏng thả leo lên từng bậc của bưu điện và ngồi trên bậc cao nhất.
11h55
Người đã xuất hiện. Nhưng không phải là Lưu Ly mà là Đỗ Quyên. Cả Minh và Đỗ Quyên đều ngạc nhiên khi nhìn thấy nhau. Dường như đoán được mọi chuyện, Đỗ Quyên vội vã quay đi. Minh vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay cô:
-Đỗ Quyên
-Em xin lỗi
-Xin lỗi điều gì chứ?
-Vì người anh muốn gặp đã không đến
-Em biết người anh muốn gặp là ai không?
Đỗ Quyên không trả lời mà chỉ nhìn Minh. Những giọt nước mắt lăn ra từ đôi mắt rất đẹp. Quyên luôn là một cô gái kiên cường, kể cả khi bố cô mất cô cũng không để ai nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Nhưng lúc này, cô đã khóc trước mặt Minh. Minh nhẹ nhàng kéo Quyên vào lòng và thì thầm:
-Anh yêu em, Đỗ Quyên ạ!
Pháo hoa rực sáng trên bầu trời. Và năm mới đã đến, đem theo một khởi đầu mới.
THE END
Cảm ơn những ai đã theo dõi đến cuối câu chuyện này. Mong nhận được lời nhận xét và góp ý của mọi người.