(Phần 2)
Tôi cõng chú trên lưng ra về, lúc này cảm giác sung sướng, hạnh phúc trào dâng, cảm nhận hơi ấm của chú lan toả vào cơ thể tôi ấm áp, thân thương quá, sợ chú đau tôi luôn luôn nhẹ nhàng cho tay ra sau lưng nâng đỡ chú, thương xót vô hạn, chú ơi! thế là sau 40 năm gia đình tôi đã tìm được chú.
Phần 2: Gian nan đường về quê
Đúng 7h30 ngày 18/5/2008, gia đình có mặt tôi tại văn phòng làm việc của chị tại km 26 quốc lộ 1A cũ, xã Thắng Lợi, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Tây để áp vong chú Quí lên theo như chị yêu cầu trước khi tìm mộ chú lần thứ hai.
....người cõi âm
Đúng 7h30 ngày 18/5/2008, gia đình có mặt tôi tại văn phòng làm việc của chị tại km 26 quốc lộ 1A cũ, xã Thắng Lợi, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Tây để áp vong chú Quí lên theo như chị yêu cầu trước khi tìm mộ chú lần thứ hai.
Tôi chưa đi áp vong và cũng chưa từng biết việc này như thế nào? Đến nơi thấy có rất nhiều ô tô, xe máy đỗ bên ngoài, văn phòng làm việc rộng chừng 50m2 chật kín người ngồi. 8h, chị Hoài xuất hiện, chị yêu cầu mọi người tắt hết điện thoại, từng gia đình ngồi vây tròn lấy nhau trên chiếu, chị hướng dẫn áp vong
- Mời các gia đình chú ý nghe tôi hướng dẫn để áp vong, áp vong có nghĩa là đưa phần linh hồn của người đã mất về gá nhập vào người đang sống, ta cứ tạm hiểu nôm na là tôi sẽ mời người âm về mượn tạm thân xác người sống để hai bên âm dương giao tiếp với nhau. Ở đây tôi chỉ áp vong để hỗ trợ các gia đình trong việc đi tìm mộ. Vì vậy, khi người âm về các gia đình tự hỏi han để lấy thông tin, nhớ rằng vong về là một phần thông tin, một phần nữa là khả năng của nhà ngoại cảm, hai việc đó hỗ trợ lẫn nhau trong việc tìm mộ. Việc đi tìm mộ là hết sức khó khăn, vất vả, tốn kém về tiền bạc, thời gian, công sức, cho nên các gia đình chú ý vào công việc nhà mình, biết chắt lọc thông tin để đi tìm mộ. Mời mọi người ngồi yên lặng, nhắm mắt vào, hít sâu vào thở mạnh ra đều đều cho vong linh mượn xác.
Sau đó chị vừa đi vừa vỗ tay nói:
- Nào mời các vong về nào, mời các vong về để gặp người nhà của các vong nào, người nhà thương nhớ, nhớ thương mời các vong về để đi tìm phần hài cốt của các vong, mời các vong lên nào. Các vong có muốn người nhà đi tìm hài cốt của mình không nào.
Chị nói ngọt ngào, nhẹ nhàng sau mỗi lần vỗ tay, cả phòng mọi người im phăng phắc rồi nhiều người lắc lư, oà lên khóc.
Tôi quan sát thấy có khoảng hơn 50 người ngồi thì mỗi gia đình đều có các vong về nhập vào, người bị nhập không cứ là ai, nam, nữ, già, trẻ đều có thể nhập. Một người được vong nhập còn các người khác mở mắt ra xúm xít vào hỏi han, khóc lóc, âm dương gặp nhau mừng, tủi, khóc có cười có... cảnh tượng hết sức cảm động và thiêng liêng, có liệt sỹ nhập vào phụ nữ nhưng hút thuốc lá, có người muốn uống hớp nước chè, ăn cái kẹo, cái bánh, trái cây v..v ... Cũng có nhà chưa có vong lên. Tôi liên tưởng tới thế giới của những người âm.
Lần đầu tiên chứng kiến tôi không khỏi kinh ngạc lẫn bàng hoàng về khả năng tiếp đón một loạt người âm của chị. Thế giới của các loại vong linh đang hiền hiện.
Sau khi một loạt vong lên nhập vào người nhà, chị Hoài quay vào bàn làm việc ngồi theo dõi các gia đình tiếp xúc với vong, thỉnh thoảng lại hướng dẫn các gia đình hỏi han vong để biết nơi mất, và phần cốt còn hay hết, đã qui tập hay chưa?
Gia đình tôi có người về không phải chú Quí mà bố chú về ( tức là ông tôi) mọi người hỏi phần mộ chú ông nói mời chú lên mà hỏi, ông chỉ khóc thương con cháu và nhiều chuyện riêng tư trong gia đình, chờ lúc lâu sau không thấy chú về tưởng như hết hy vọng thì bỗng nhiên chú Quí về nhập vào chị gái tôi, chú oà khóc lên một tý rồi thôi.
Chú nói chuyện to, rất dứt khoát, chú nói lần trước đến đã đúng chỗ mà không biết tìm, chú bị thương do mảnh pháo găm vào tận bẹn máu ra nhiều, xương chú còn vắt chéo nhau ( thông tin này chính xác khi tìm được, phần xương bị thương đủn lên háng vắt chéo sang đoạn xương đùi khác) chú căn dặn tôi đi tìm chỉ cần tôi đi thôi hoặc mấy đứa cháu gái thích đi chơi cũng được, chú dặn cho ai đi, không được cho ai đi, tìm về thì báo ở đâu, chôn cất chú thế nào? chú đều dặn dò và một điều là không được làm đám to tát tốn kém, chú cũng biết bố tôi đang ốm nặng rất mong tìm đưa được chú về, chú dặn nhớ báo cho bạn bè chú, chị tôi xin báo cho vợ chú, chú nói:
- Không được báo, có lòng thì đến không thì thôi cũng được không sao, chiến tranh mà cháu, chú hy sinh cho sự nghiệp thống nhất nước nhà, người ta cũng khổ lắm chứ, chú ra đi không trở về, chú hy sinh lâu rồi chứ đâu phải là ngày một ngày hai, người ta sống đang yên ổn với cuộc sống thực tại các cháu cũng đừng vì chú mà khuấy động lên làm gì cho khổ họ ra, họ có gia đình riêng rồi đừng vì mình mà....
Chú bỏ chừng câu nói giọng trầm xuống buồn buồn, rồi dường như chú không muốn không khí ấy kéo dài, chú lại hùng hồn kể lại chuyện lính chiến đánh đấm ngày xưa.
Ngày xưa ấy các chú còn mải đi đánh nhau...
Cả nhà tôi khóc rưng rức vì thương xót chú, các gia đình khác xong việc vây quanh vào chỗ nhà tôi hỏi han chú, mọi người sung sướng, vui mừng như thể đón tiếp người thân nhà mình đi xa lâu ngày trở về.
Tôi suy nghĩ không sao cắt nghĩa nổi. Tôi nghĩ đến chị, tôi tin là linh hồn chú đã nhập vào chị tôi.
....trở về quê hương.
Từ chuyến đi cùng Marin, tôi không trở lại Sài gòn mà ở Hải phòng cho đến ngày 26/5/2008, tôi lại tiếp cuộc hành trình.
Trên đường đi đoàn ghé vào nhà chị làm lễ, dự định mời chị đi cùng, tới nhà được biết chị cũng từ Điện biên về trước chúng tôi vài tiếng, nhìn chị mệt mỏi vì đi xe đường sá xa xôi nên tôi không dám nhờ.
Sáng 28/5/2008 cả đoàn gia đình tôi và chú Hùng lần trước cùng một số người thuê đào, đội quân xe ôm lại tiếp tục vào rừng thuộc xã Húc, huyện Hướng Hóa, tỉnh Quảng Trị tìm kiếm theo sơ đồ của chị, chúng tôi đào bới rất nhiều. Tôi nghĩ, cứ đào tung quả đồi này lên chắc chắn sẽ thấy, song mười mấy người đào mà già nửa ngày trôi đi cũng không thấy gì, tôi phải chạy bộ hàng cây số rừng mới tìm được chỗ có sóng để gọi cho chị, chị hỏi tôi.
- Dương ơi, chỗ đào gần đúng chỗ chú Quí rồi em ạ, sáng nay em có thấy có một người con gái dân tộc mặc áo hoa, đứng cạnh một gốc cây, chú nằm ngay chỗ người con gái ấy em đào thẳng phía tay phải của người con gái dân tộc khoảng 1,2m là phần mộ của chú
Tôi chạy về xác định chỗ người con gái dân tộc sáng nay đứng, nếu như tôi cứ theo đúng hướng dẫn của chị cũng như mắt tôi nhìn thấy thì tìm thấy chú Quí ngay lúc đó, Thế nhưng ở hiện trường nhiều người lại nói người con gái đứng lâu ở vị trí khác, từ vì trí của mọi người ấn định kéo ra 1m2 đến 1m6 rồi kéo thẳng 6 m dàn hàng ngang ra đào không thấy gì.
Người bàn ra, người bàn vào người chỉ chỗ nọ, người chỉ chỗ kia, đào chỗ nọ bỏ chỗ kia, rồi chạy đi đào ở một vị trí khác vẫn chẳng thấy gì.
Tự nhiên tôi nhìn thấy bông hoa đỏ, tôi chạy đến gần đào vài ba xẻng, sốt ruột quá chạy đi tìm chỗ có sóng điện thoại gọi cho chị Hoài. chị nói chú Quí bảo chính tôi đã đào đúng chỗ chú nằm rồi sao lại bỏ.
Tôi đã đào quá nhiều chỗ nên tôi không thể biết được chỗ nào là chỗ có chú nằm. Tôi hỏi chị:
- Chị ơi em đào quá nhiều chỗ rồi, biết chỗ nào được?
- Em có thấy cái áo ai để quên ở đó không? chú nằm gần chỗ cái áo ấy, trên mộ chú có bông hoa đỏ, có bụi dây leo ấy. Chú Quí bảo đã đào đến rồi sao lại bỏ?
Chạy thục mạng về tiếp tục cho đào theo hướng của chị một khoảng rộng, sâu mà vẫn không thấy.
Sốt ruột quá không thể chịu nổi tôi lại chạy đi gọi điện, chị nói: Chú bảo đã đào đến phần mộ của chú rồi, sao lại bỏ đi? và chị lại nói: Đào sâu khoảng 80cm đến một mét thì sẽ thấy, chú còn nguyên, hai sương đùi khép vào nhau. Tôi lập tức chạy quay về, nhưng không đến chỗ tôi đào bỏ dở mà lại cho người đào tìm chỗ ban đầu, đào mãi vẫn không thấy. Trời tối, chúng tôi thu dọn ra khỏi rừng, ngày mai sẽ vào tìm kiếm tiếp. Nhìn cánh rừng tĩnh lặng hoang vu và khu đồi đào bới đất đá như bãi công trường. lòng tôi đầy âu lo pha lẫn hoang mang cực độ.
Buổi tối ở chỗ nghỉ tôi điện thoại cho chị, chị nói:
- Em ơi, sao lại thế được nhỉ, thông tin chính xác sao không tìm được chú, rất có thể do chỗ tìm chú Quí không có sóng em phải chạy tới, chạy lui, chị nhận thông tin chuyển tải cho em, em chạy về thực hiện, thời gian chỉ dẫn giữa ba bên, chú Quí, chị và em không khớp, nên chưa thấy, chú nằm ở đó rồi em ạ. đêm nay chị làm việc sớm mai sẽ hướng dẫn tiếp cho em.
Cả đêm tôi không ngủ mong trời chóng sáng, sáng sớm chị Hoài điện vào, anh Lộc cầm máy ,chị hỏi gặp tôi.
Trước khi điện tôi bật loa to cho mọi người cùng nghe ( cả đoàn ai cũng muốn nghe trực tiếp từ chị Hoài, e ngại mình tôi nghe không chính xác ).
Thông máy chị Hoài nói tôi đi ra chỗ khác đừng cho ai nghe thấy để chị hướng dẫn, thực tình tôi đành phải nói dối chị bằng một chữ "vâng".
- Hôm nay đi tìm chú em chỉ một mình em đi thôi, chú sẽ cho em thấy, chú dặn: ''Chỉ mình cháu Dương đi tìm chú sẽ cho thấy, phải thuê hai người thanh niên dân tộc hôm qua đào tìm chú, chú sẽ tìm cách báo cho cháu biết chỗ chú nằm, phải lấy mốc người con gái hôm qua làm chuẩn, nơi đó có mộ chú, chỗ có cái áo ai để quên hôm qua, đấy là nơi có mộ của chú, cạnh mộ chú rồi"
chị hỏi tôi.
- Hôm qua nhà mình nhờ hai người dân tộc phải không? hôm nay em phải lấy hai người đấy đi tìm chú, không lấy người đào của chú Hùng nữa nhớ chưa. Không được cho anh Lộc đi tìm chú, chú dặn sẽ nghĩ cách để cháu tìm được chú và không được cho thằng lắm mồm đi, nếu đi là không tìm thấy.
Tôi vẫn nghe sự hướng dẫn của chị, song cũng thấy thắc mắc là tại sao lại không cho nhiều người đào, có nhiều người làm thì xác xuất tìm thấy sẽ lớn nên vẫn nhờ đoàn chú Hùng đi, còn người nhà tôi không cho Anh Lộc đi vì.... chiều lòng và nghe lời chú.
Vào rừng chẳng hiểu sao tôi quên mất đón hai người dân tộc , may mà chú Hùng nhớ ra quay lại đón, đi được một đoạn thì họ cũng đã đang tự động đi vào. Tôi chỉ nơi người con gái dân tộc đứng hôm trước, hướng dẫn mọi người tìm kiếm.
Đào mãi vẫn chưa thấy tôi chạy đi kiếm chỗ có sóng gọi cho chị, chị nói
- Mộ chú nằm theo hướng bắc - nam, chỗ có cây hoa đỏ ấy. Đào sai rồi. Chú bảo chúng nó dàn hàng ngang ra đào tìm cách mặt đất 30 - 40 phân tìm xương thì làm sao có được, dùng người dân tộc đào thì mới thấy đựơc.
Tôi lại quay chỗ đào, lúc này tôi nghĩ nhiều lắm, tin chị, tôi rất tin song công cuộc tìm chú Quí có rất nhiều nguồn thông tin khác nhau, có người nói chú được chôn trong hòm đạn, cũng có người nói chú chỉ còn ít xương rất nông vài chục phân, bởi vậy tôi thấy cần phải dàn hàng ngang ra đào tìm chú
Trong lúc đang mải tìm kiếm người trong đoàn mách tôi: ''Anh ơi, thằng kia không nghe anh, nó đi đào linh tinh" nhìn lên thấy người đó là một trong hai người dân tộc hôm qua tôi nên nhắc mọi người cứ đào ai thích đào ở đâu thì tuỳ.
Một lát sau mọi người gọi tôi ra xem chỗ người thanh niên dân tộc đào một mình.
Theo kinh nghiệm của những người đã đi tìm liệt sỹ thì dưới lỗ khoét là có chôn cất thi hài, vì đất lộn thổ, người thanh niên dân tộc đào tiếp tới 80 phân phát hiện thấy tăng bạt, anh oà khóc rất to, linh cảm nhận thông cộng với tin từ trước ba chị em tôi oà lên như chưa từng được khóc bao giờ.
Không thể tin được, điều mong ước nay đã thành hiện thực.
11h ngày 29/ 5 / 2008 Cả đoàn hối hả đào rộng để đưa chú lên mặt đất, chú tôi được gói rất cẩn thật trong hai lớp, bên ngoài là lớp võng dù, bên trong là lớp tăng bạt. mở ra chú còn nguyên người, chú mặc bộ quần áo bộ đội, dây lưng thắt ngang, xương đùi bị gãy, vắt chéo lên nhau, chú tôi bị mảnh pháo làm gẫy xương đùi sát hông.
Tôi nhìn chú mà xót xa đau đớn, tôi cởi thắt lưng kéo chiếc quần màu bộ đội lẫn quần đùi rồi tôi cởi áo, chiếc áo may ô dính chặt vào phần thịt, rất khó thực hiện, loay hoay tôi đành lấy dao rạch quần áo chú, lần dần lên phía đầu, chiếc khăn mặt đặt sau gáy, ( không biết là ai đó đồng đội chú gối cho chiếc khăn hay là chiếc khăn mặt trước lúc lâm chung chú vẫn vắt trên vai ) chân chú để trần, nhìn chú nằm thân hình biến dạng sau 40 năm trong lòng đất lạnh lẽo tôi đau đớn gào lên.
- Chú ơi!
Chúng tôi tìm cách dóc lấy phần cốt của chú, phần nhục thể và những thứ tẩm niệm của chú gửi lại trong lòng đất.
13h tôi chạy như bay tìm chỗ gọi điện báo cho chị, chị hỏi tôi:
- Thấy chú lúc 11 giờ phải không? chị thấy chú về nói: " người nhà gặp chú rồi" chị nhìn nên đồng hồ là 11giờ, chú nói "chân chú không có giầy"
Hoàn tất công việc là16h 30 chúng tôi làm lễ tạ ơn các quan sơn thần, thổ địa, thần núi, thần rừng và đốt tiền vàng cho các chân linh liệt sỹ.
Tôi cõng chú trên lưng ra về, lúc này cảm giác sung sướng, hạnh phúc trào dâng, cảm nhận hơi ấm của chú lan toả vào cơ thể tôi ấm áp, thân thương quá, sợ chú đau tôi luôn luôn nhẹ nhàng cho tay ra sau lưng nâng đỡ chú, thương xót vô hạn, chú ơi! thế là sau 40 năm gia đình tôi đã tìm được chú.
Tới cửa rừng cả đoàn ngồi nghỉ, người đầu tiên tôi gọi là chị Hoài chị chúc mừng tôi trong tiếng nấc nghẹn.
Quay lại nhìn người thanh niên dân tộc tìm thấy chỗ chú, nhìn em hiền lành đến tội, tôi hỏi chuyện song em không biết nhiều tiếng phổ thông, em kể:
- Đêm qua mình ngủ, lúc đó nửa đêm mình thấy bộ đội hắn về hắn nói " ngày mai mi phải đi tìm ta, ta ở chỗ đó, gần cây cà phê nghiêng, mi phải đi thì mới lấy được ta nếu mi không đi thì không tìm được ta đâu, mi phải đi tìm ta nhớ chưa, ta nhờ mi đó...
Tỉnh dậy, sợ quá mình ngồi hút thuốc, thức cả đêm chờ người vào, khi sáng chờ mãi không thấy ai gọi mình hết, biết đoàn đã đi qua, mình tủi thân quá, người sống không nhờ mình thì kệ nhưng hắn có lời nhờ nên mình phải đi tìm hắn...
Vừa kể em vừa khóc...
Lúc trước đào tới chú, em khóc rất to, rồi bỏ xẻng lặng lẽ ra ngồi một chỗ khóc, hễ chúng tôi hỏi đến lại nức nở khóc, khóc như người tủi thân, cả đoàn không ai dám hỏi gì, vì hễ hỏi đến lại khóc.
Tôi nhận thấy càng gần ngày thấy chú thì sự hiện diện của chú càng nhiều thông qua rất nhiều người, tôi mất hẳn cảm giác giữa người sống với người đã khuất sự cách biệt âm dương, với tôi lúc này đây chú đang từng giờ từng phút bên tôi.
Đựơc sự giúp đỡ của Quản trang, tối hôm đó gia đình tôi đưa chú tôi vào nhà Tưởng niệm nghĩa trang liệt sỹ để thắp hương, sáng hôm sau phòngThương binh xã hội, Ban chỉ huy quân sự huyện Hướng Hoá làm lễ bàn giao hài cốt liệt sỹ cho gia đình tôi. Buổi lễ bàn giao hết sức trang trọng và cảm động.
Chúng tôi ra về, xe lăn bánh những cánh tay vẫy chào cứ như muốn níu chúng tôi ở lại. Chúng tôi khóc, bà con tiễn biệt khóc...ngẹn ngào không nói lên lời.
Một chuyến đi tôi không bao giờ quên.
.....cái duyên trời định
Rời Hướng Hoá, Quảng Trị xe đưa chú trở về quê sau 40 năm xa cách, không gì vui sướng bằng, tôi hân hoan ngồi bên cạnh chú, thế là bao nhiêu mệt mỏi, gian khổ, hậm hụi pha chút cay đắng, giận hờn trong những tháng ngày phiêu diêu tìm chú giờ đây bay biến hết, nhường lại là niềm vui sướng trào dâng không ngòi bút nào tả nổi.
Ngồi nghĩ lại những ngày qua đi tìm, tìm được chú quả là một cái.... duyên trời định.
Trong chuyến đi lần trước có thời gian cùng nhau nói chuyện tôi mới hiểu rõ cái duyên tìm được mộ chú giành cho tôi.
Có một cô tên là Liên - cũng là cộng tác viên của Trung tâm MARIN - đi tìm người yêu mấy chục năm ròng rã, đã biết địa điểm người yêu cô Liên hy sinh, nhưng năm ngoái đoàn MARIN vào tìm một tuần chưa thấy. Ngô Thuý Hằng bèn nhờ vả tới nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài. Nghe lại nội dung câu chuyện năm ngoái đi tìm có một chi tiết chị Hoài để ý "Tới rừng làng Cát, có một số người trong đoàn bị liệt sỹ nhập vào, một liệt sỹ nhập lên nói là thủ trưởng ở đây, người đó chưa lên được thì chưa ai về được". Dựa trên thông tin này chị Hoài hỏi Hằng có biết tên liệt sỹ đó không? Hằng nói nếu căn cứ danh sách báo tử của trận làng Cát thì người có chức vụ to nhất là liệt sỹ Trương Triệu Quí. Từ căn cứ đó chị Hoài yêu cầu Hằng tìm thân nhân liệt sỹ, chị nhận lời tìm các liệt sỹ với điều kiện phải bắt đầu từ Liệt sỹ Quí ( ý của chị là làm theo nguyện vọng người âm)
Hằng nhờ anh Hùng, lặn lội hơn một tháng Hùng mới tìm thấy gia đình tôi, mặc dù lúc đó biết chỗ dự định qui tập (Làng Cát) không có liệt sỹ nhà tôi, tôi vẫn từ miền Nam bay ra.
Phải chăng chú Quí đã biết tôi và người thân lặn lội đi tìm chú trên khắp nẻo chiến trường?
Phải chăng chú tôi ngày ngày ở thế giới đó vẫn tìm cách tiếp cận người thân để dẫn dắt tôi đi tìm chú. Tại sao khi đến rừng làng Cát chị Hoài biết không có mộ chú Quí, tại sao chị biết chỗ chú nằm gần quả đồi 405, tôi và chị tìm cả hai cuốn lịch sử trung đoàn 88 và sư đoàn 308 đều không thấy viết tới, nhưng khi hỏi chú Hùng, chú Tân và một số dân quân họ đều biết ? thật là một cuộc tìm kiếm ly kì và bí hiểm, tôi chắc tìm được chú là một cái duyên trời định... thật không còn cách giải thích nào khác hơn. Tìm được chú rồi tôi vẫn hằng mong chị và những người tâm huyết tìm liệt sỹ hãy nối vòng tay lớn để tìm kiếm được nhiều liệt sỹ.
Mải suy nghĩ xe đưa chú tới Hà nội đón chị Hoài cùng đưa chú về quê.
Lễ truy điệu và đón nhận Hài cốt của chú được tổ chức rất long trọng, trang nghiêm tại nhà tang lễ Quân khu III của thành phố. Trong buổi lễ đón nhận Hài cốt liệt sỹ:Trương triệu Quý tề tựu đầy đủ người thân, cơ quan ban ngành, đặc biệt bác các chú cựu chiến binh của Trung đoàn 88 anh hùng,
Thật cảm động các đồng đội của chú tôi không quản đường xá xa xôi, mặc dù tuổi đã cao, sức đã yếu.
Qua đồng đội hình ảnh của liệt sỹ Trương Triệu Quí lại hiện về sống động trong câu chuyện....Một Triệu Quí, một tiểu đoàn trưởng đẹp trai, có tài bắn súng, một Triệu Quí, thông minh tài năng, vui tính, giàu tình cảm.
Lễ Truy điệu vào hồi 13h30 phút ngày 31 tháng 05 năm 2008 trong không khí trang nghiêm, long trọng, trước linh cữu của chú Quí, anh hùng Đại tá Phạm Duy Tân không nén nổi sự xúc động và đã ghi nhận những công lao to lớn chú tôi đã đóng góp cho Tổ Quốc.
Các ban nghành địa phương, thân bằng cố hữu, bà con dòng tộc đưa chú tôi về nơi an nghỉ tại nghĩa trang liệt sỹ Đồng Thiện.
Nơi yên nghỉ cuối cùng của chú biết bao đồng chí đón chào, chú tôi vẫn sống cùng đồng đội, đồng chí mình.
Tôi viết lên đây kể lại toàn bộ cuộc hành trình tìm mộ chú tôi một cách chân thực, mỗi sự việc đều có sự chứng kiến của rất nhiều người. Trong quá trình tìm kiếm phải khẳng định một điều chắc chắn rằng gia đình tôi tìm được liệt sỹ là cả một quá trình nỗ lực không nhỏ cộng với sự hướng dẫn của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài, và thêm biết bao nhiêu người giúp đỡ chúng tôi hoàn thành sứ mệnh này.
Tôi đã làm được một việc lớn trong đời, tôi thực hiện được ước nguyện của ông bà, bố mẹ và những người thân mong mỏi bấy lâu của cả dòng tộc, thay mặt gia đình và họ hàng lòng biết ơn vô hạn tới nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài, Trung tâm Marin, Nhà báo Ngô thuý Hằng , anh Trần văn Hùng và các Ban ngành địa phương, cựu chiến binh Trung Đoàn 88 sư 308 anh hùng đã giúp đỡ gia đình tôi trong quá trình tìm chú tôi là Liệt sỹ: Trương triệu Quí.
Một lần nữa, tôi và gia đình xin cảm tạ chị Hoài, cầu chúc cho chị Hoài và gia đình luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc.
Cầu mong khả năng đặc biệt của chị Hoài ngày càng cao mang lại nhiều niềm vui cho thật nhiều gia đình, tìm thêm được thật nhiều Liệt sỹ như chị Hoài vẫn từng mong muốn, gia đình tôi mãi mãi nhớ ơn chị!