Xem bài viết riêng lẻ
  #1  
Cũ 19-10-2012, 03:50 PM
thuan-phuong thuan-phuong đang online
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2012
Bài gửi: 31
Mặc định 40 năm chú về lại quê hương

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com

(Phần 1)
Em ơi chú nhà em không có ở đây đâu, em nhìn thấy con đường vào sâu trong rừng kia không? đi lối đó rẽ bên tay phải chú em nằm hướng đó, ngày mai đoàn mình sẽ đi tìm chú. Phải tìm từ chú thủ trưởng này rồi tìm cách đưa các chú liệt sỹ khác lên em ạ... Lời của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài


Phần 1: Những tháng ngày tìm kiếm

Chú tôi - liệt sỹ Trương Triệu Quí, sinh năm 1933 nhập ngũ 1950. Trước khi tham gia chiến đấu tại Quảng Trị, chú tôi đã được đào tạo sĩ quan tại Trung Quốc và tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ. Khi hy sinh, chú thuộc Trung đoàn 88, sư đoàn 308.
Chú hy sinh năm 1968, tôi chưa kịp chào đời mọi kí ức về chú tôi chỉ được nghe qua những người thân trong gia đình kể lại.
Cha mẹ tôi nhất lòng thương yêu thương chú Quí, mỗi lần kể về chú bố mẹ tôi lại rơi nước mắt. Kỉ niệm về chú cứ lớn dần và đọng mãi trong tôi qua những câu chuyện của người thân trong gia đình.
Ngày còn nhỏ tôi vẫn thấy gia đình, dòng tộc nhà tôi lần mò tìm kiếm thi hài chú Quí. Tìm chú từ khi ông bà tôi còn sống song vẫn không biết thân xác chú nằm ở phương trời nào, lớn lên tôi thấy bố mẹ tôi và một số người thân lần đi tìm chú. Mỗi cuộc tìm kiếm qua đi là một lần vô vọng, tôi thương mọi người nhưng chẳng biết làm thế nào.
Khi về già cha đột đột ngột lâm bệnh nặng nằm một chỗ, nhìn cha lòng tôi đau như thắt vì biết rằng không lúc nào cha tôi nguôi ngoai ước nguyện đi tìm chú tôi về.
Dù không ai nói ra song gia đình tôi cứ đời này sang đời khác thực hiện một ước nguyện tìm chú, từ ông bà tới cha mẹ tôi, vợ chồng tôi nếu như hết mỗi đời người chưa tìm được hài cốt chú thì cứ như thế các con các cháu tôi mỗi đời tự có trách nhiệm tìm kiếm phần hài cốt liệt sỹ Trương Triệu Quí.

Tháng ngày tìm kiếm…
Vợ chồng tôi sinh sống ở Miền nam. Để thực hiện phần việc tìm chú Quí, tôi bắt đầu tìm chú tôi bằng cách xem thầy phán bảo, không thấy có hiệu quả tôi tìm tới một số nhà ngoại cảm song thông tin của họ đưa ra không đủ độ tin cậy, con đường tìm mộ bằng ngoại cảm tạm dừng vì mù mịt quá.
Ước vọng lớn lao thôi thúc tôi tìm mộ chú , tôi tự đề ra kế hoạch cho chính mình, mỗi năm tranh thủ nghỉ việc hai tháng đi tìm chú, tôi bắt đầu mò mẫm từ các nghĩa trang trong khu vực Miền nam, trong giấy báo tử của chú tôi ghi rất rõ" hy sinh tại chiến trường Miền nam". Miền nam dài dẵng dẵng, biết chú nằm ở vùng nào, cuộc kháng chiến vô cùng ác liệt “ Chiến tr­ường Miền nam” thì trải dài, vậy biết chú tôi hy sinh ở nơi nào trong chiến trường Miền nam? Tôi cứ đi, ngày này qua tháng khác, ngày qua ngày tôi lặng lẽ lang thang tìm chú qua các nghĩa trang, nhìn vào hàng loạt mộ liệt sỹ nối nhau, mênh mông. Lòng tôi se thắt nghĩ tới các liệt sỹ...nghĩ tới chú, nghĩ về cuộc sống tươi đẹp ngày hôm nay, nghĩ về chú, về tôi.. .
Tôi mò mẫm trong các nghĩa trang tìm tên chú, vào các Thành đội, tỉnh đội, huyện đội tìm danh sách. .. hy vọng tìm chú càng ngày càng leo lét như ngọn đèn trước gió... dù biết vậy nhưng tôi vẫn cố tìm cố hy vọng. tôi thấy như thể xứ mệnh của một con người, trách nhiệm của người cháu đối với liệt sỹ.
Ra đến Quảng trị, Ban Chỉ Huy Quân sự cung cấp cho tôi danh sách những Liệt sỹ thuộc Sư­ 308 hy sinh tại chiến trường Đư­ờng 9 – Nam Lào năm 1968, tôi nhìn thấy dòng chữ: Liệt sỹ Tr­ương Triệu Quí, Đại uý, Tiểu đoàn tr­ưởng tiểu đoàn 5 Trung đoàn 88 sư 308 hy sinh ngày 05/06/1968. Tôi nghẹn ngào, nhìn dòng chữ thấy nhạt nhòa, cổ họng ứ nghẹn...tim tôi tưởng như vỡ oà tôi không tin vào mắt mình cố nhìn cho thật kỹ, nỗi vui mừng không gì sánh được qua bao nhiêu năm tháng mà hôm nay tôi mới mong manh tìm được phần nào tin tức của chú tôi. Cảm giác thấy chú ùa về song qua ban Quân sự biết phần mộ của chú tôi ch­ưa được qui tập. Hoặc qui tập sẽ là liệt sỹ vô danh vì chú không có tên trong nghĩa trang nào cả. Hy vọng chưa kịp loé lại vụt tắt, tôi lại đi vào con đường cụt vì không thể biết được mộ chú nằm ở đâu song chí ít tôi cũng được an ủi phần nào, chú hy sinh Khe sanh - Quảng trị. Các anh trong ban chỉ huy quân sự cho tôi mượn một cuốn sách viết về lịch sử sư đoàn 308 và từ cuốn lịch sử đó tôi tìm về sư đoàn 308, từ đây cuộc tìm kiếm của tôi hé mở.
Trong cuốn lịch sử viết rất rõ trường hợp hy sinh của chú tôi, từ cuốn sách này tôi tìm về trung đoàn 88 mong gặp lại các bác, các chú những người đã từng chiến đấu và biết về liệt sỹ Trương triệu Quí.
Tôi gặp được trung tướng, anh hùng Phạm Duy Tân, Chú Tân nguyên Tiểu đoàn trư­ởng tiểu đoàn 8 thuộc Trung đoàn 102, Sư 308 là bạn, và là đồng đội, cùng chiến đấu với chú tôi qua nhiều trận... Tôi vô cùng cảm động xen lẫn tự hào trước sự hy sinh anh dũng của chú Quí. Chú Tân kể lại: Trong một trận chiến vô cùng ác liệt, để trả thù cho các đồng đội của mình. Chú tôi lao vào chiến trận (Một cuộc chiến không cân sức) chú tôi bị trúng mảnh pháo của địch, chú tôi được đồng đội đưa về trạm phẫu, sau đoạn đường rừng về đến trạm phẫu chú tôi hy sinh. Chú Tân kể cho tôi nghe trong sự nghẹn ngào xúc động, còn tôi n­ước mắt cứ trào ra, tôi muốn nghe chú kể thật nhiều kỷ niệm chiến trư­ờng của chú tôi và các đồng đội của chú. Theo chỉ dẫn của chú Tân tôi tìm đến nhà chú Đắc, chú Đắc nguyên là đại tá, bác sỹ trạm trưởng trạm phẫu lúc bấy giờ. Chú Đắc rất vui mừng khi biết tôi là cháu ruột của liệt sỹ Trương triệu Quí, chú Đắc cho tôi biết thêm về vết thư­ơng của chú tôi bị mảnh pháo vào đùi, do bị mất máu quá nhiều nên hy sinh và đư­ợc đồng đội chôn cất tại Đồi gốc mít trong rừng Trường sơn. Sau gần 40 năm các đồng đội của chú tôi tất cả đều đã già và yếu không thể đi cùng tôi đến chiến trường xưa được , tôi ghi vội những lời dặn dò của các chú vội vã đi tìm chú tôi. Trở lại miền Trung nơi chiến trường xư­a, nơi mà chú tôi đã từngchiến đấu và hy sinh thân mình cho nền độc lập. Núi rừng sau gần 40 thay đổi quá nhiều, trong khoảng núi rừng trùng điệp ấy, địa danh kia bây giờ nằm ở chỗ nào? ai biết? Trong chiến tranh có biết bao nhiêu là trạm phẫu, biết bao nhiêu cái tên ngày xưa gọi mà bây giờ người ta không bao giờ nghe thấy nữa..., trên những quả đồi rộng lớn biết bao nhiêu các liệt sỹ vẫn còn nằm lại, đâu là phần mộ của chú tôi ?
Tôi lần mò từng bước một như kẻ vô định vào khu vực Khe sanh nhờ người dân sở tại, tôi gặp được chú Hùng người đã lên chương trình người đương thời của VTV3 trong việc tìm kiếm hài cốt liệt sỹ. Các chú, các anh dựa trên thông tin của tôi cung cấp dẫn tôi tìm địa danh gốc mít trạm phẫu của sư đoàn ngày xưa, song rồi mỗi lần đến là một lần thất vọng, chúng tôi chỉ biết đứng nhìn rừng suy luận rồi... quay về, thực tế cho thấy không thể biết được chú nằm chỗ nào khi mà thân xác chú yên nghỉ chỉ là một hai mét đất, vậy trong khoảnh rừng núi mênh mông biết chú nằm ở đâu? đồi quân y đây rồi chú tôi nằm chỗ nào? liệu rằng trong bấy nhiêu năm chú đã được qui tập hay chưa? nếu chưa được qui tập thì liệu phần hài cốt của chú có còn hay sau khi chôn cất xong, chiến trận dài biết bao nhiêu trận bom cày xuống tung lên nữa? bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong tôi không được trả lời, tới đây dường như mọi sự cố gắng của tôi và gia đình lại rơi vào vô vọng, tôi đành ngậm ngùi ra về.
Lòng tôi nặng trĩu âu lo của ng­ười không hoàn thành được tâm nguyện của bố mẹ và dòng tộc.
Tôi lực bất tòng tâm...

....đi cùng MARIN

Tháng 3 năm 2008, có một người khách lạ tìm tới gia đình bố mẹ tôi, qua giới thiệu anh là Nguyễn Văn Hùng giám đốc Công ty cổ phần Vĩnh Linh (109 Lê Thánh Tông, Ngô Quyền, Hải Phòng). Anh Hùng là con trai của một liệt sỹ đã tìm được phần mộ, anh là người thường xuyên giúp đỡ các gia đình tìm kiếm thông tin về tìm hài cốt các liệt sỹ. Anh là đại diện của của Trung tâm MARIN tại Hải Phòng (Trung tâm quản lý dữ liệu về liệt sĩ và người có công), lần này trung tâm tổ chức đi tìm liệt sỹ sư 308 tại Quảng trị. Nghe anh nói địa điểm trung tâm đi qui tập lần này, biết chắc chắn không thuộc nơi chú Quí hy sinh so với các nhân chứng sống cung cấp song gia đình tôi vẫn quyết định đi theo đoàn.
Tôi bay từ Thành phố Hồ Chí Minh ra Hải phòng ngày 4/ 5/ 2008 rồi 3 giờ đêm đi từ Hải Phòng lên Hà Nội để cùng đoàn đi Khe sanh.
Tới nơi tôi được cấp một tập tài liệu lịch trình chuyến đi. Trung tâm MARIN thuộc Liên hiệp khoa học tin học ứng dụng (UIA) do chị Ngô Thị Thuý Hằng phụ trách. Thành phần tham dự gồm có đại diện trung tâm, thân nhân liệt sỹ, một số cựu chiến binh, nhà báo, nhà ngoại cảm.
Tối 5/5 vào đến nhà nghỉ 27/7 (Đông Hà, Quảng Trị), chị Ngô Thị Thuý Hằng gọi tôi lên phòng gặp một chị tên là Hoài.
Chị hỏi họ tên, tuổi, địa chỉ của tôi và hỏi họ tên tuổi ngày tháng năm sinh, nhập ngũ, hy sinh của liệt sỹ sau đó chị có cho tôi biết một số thông tin về liệt sỹ cũng như thân thế liệt sỹ rồi chị hỏi đúng được bao nhiêu phần trăm, vì thông tin của chị đưa ra có câu đúng câu sai nên tôi cũng không nói gì, hơn nữa tôi không biết chị Hoài là ai...
Tối 6/5/228 đoàn lên rừng làng Cát thuộc xã Đkarông, huyện Đkarông, tỉnh Quảng Trị, dựng lán trại. Đêm về họ ca hát vui vẻ quanh đống lửa rừng bập bùng, chẳng biết họ sẽ tìm kiếm ra sao song tôi biết chắc chắn nơi đoàn qui tập không thuộc địa danh chú hy sinh, tôi định bụng tối nay ngủ lại với đoàn mai làm công đức cho đoàn xong rồi chia tay đoàn về trước.
Chiều gần tối chị Hoài gọi tôi lại hỏi có phải tôi là cháu liệt sỹ thủ trưởng không? chị nói:
- Em ơi chú nhà em không có ở đây đâu, em nhìn thấy con đường vào sâu trong rừng kia không? đi lối đó rẽ bên tay phải chú em nằm hướng đó, ngày mai đoàn mình sẽ đi tìm chú. Phải tìm từ chú thủ trưởng này rồi tìm cách đưa các chú liệt sỹ khác lên em ạ...
Nghe chị nói tôi thấy mừng, tôi đã đến nơi chú Quí nằm theo các nhân chứng sống, tôi chưa đi hướng này lần nào, song tôi định hướng rất có thể từ hướng tay chỉ của chị đi sẽ tìm ra chỗ tôi vào tìm chú Quí lần trước.
Đêm ấy cả đoàn hầu như không ai ngủ được vì mưa lắc rắc lẫn sương đêm vả lại rất nhiều muỗi, vắt, nỗi buồn ùa về xâm chiếm lòng tôi, tôi thương các chú đến xé lòng nghĩ tới ngày xưa, nơi chiến trận bom rơi máu chảy. Chú Quí ơi chiến tranh cướp mất chú và biết bao người con của đất nước, các chú ra đi giành độc lập, mấy chục năm rồi thân xác nằm dải rác khắp chiến trường, một dãy Trường sơn trải dài rừng núi trùng trùng, điệp điệp, nghĩ tới người nằm lại chiến trường mà thương xót biết nhường nào?
Càng nghĩ lại càng thương, tôi không biết phải làm như thế nào?
Ngay trong đêm, dưới màn trăng mờ ảo lạnh lẽo, bên cạnh đống lửa chị Hoài đã vẽ ra một sơ đồ nơi có phần mộ chú Quí.
Chị và tôi cùng xem dưới ánh đèn pin, chị nói.
- Đây là nơi chú nằm, em xem có đúng không? chú Quí nói là gia đình đã tới nơi chú nằm lần trước rồi. Sáng mai đội hình mình đi nhé, chỗ chú nằm có quả đồi 405
Tôi nhìn tấm sơ đồ chị vẽ vô cùng ngạc nhiên pha lẫn kinh ngạc. Tại sao chị lại vẽ được địa hình nơi chị chưa hề biết?
Tự nhiên tôi buột miệng:
- Chị vẽ đúng rồi, chị chưa đến đấy bao giờ đâu chứ?
chị cười nói
- Lần đầu tiên trong đời chị đi Trường sơn đây.
Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc và gần gũi một nhà ngoại cảm mà báo chí và rất nhiều phương tiện thông tin đại chúng đề cập đến. Song tôi không thể nào giải thích được cái gọi là ngoại cảm của họ. Phải chăng họ tiếp xúc được với linh hồn, họ được linh hồn của người đã khuất mách bảo? hay phần vẽ sơ đồ kia chính là phần hồn chú tôi hiện hữu?
Tôi cảm giác như chính chị là người có mặt lúc chôn chú Quí. Thú thực, nếu bảo tôi là người đã nhiều lần đến khu vực đó mà vẽ lại cũng không chính xác được như­ chị vẽ lúc này...
Tôi bắt đầu suy diễn linh tinh và thấy sợ, phải chăng trên đời này vẫn tồn tại một thứ mà người ta thường gọi là linh hồn. Phải chăng linh hồn chú tôi đang hiện hữu trong người phụ nữ xa lạ kia?
Chiều nay, tôi biết chị là nhà ngoại cảm tôi rất ngạc nhiên, tôi thấy chị hoàn toàn bình thường, tiếp xúc với chị chẳng thấy có gì khác lạ so với những con người bình thường khác.
Sáng sớm hôm sau cả đoàn mỗi người được một cốc cháo. Tôi, chị Hoài cùng Hằng, Hùng, Hải vào rừng tìm phần mộ của chú tôi theo như­ sơ đồ chị Hoài đã vẽ.
Đường rừng đi khó khăn, hiểm trở, vất vả, vắt trường sơn nhiều vô kể, đoàn đi ai nấy trên người be bét máu, vắt đen bò lổm ngổm dưới lớp lá rừng bu chặt vào chân rồi thi nhau bò lên người hút máu, vắt xanh nằm trên lá cây thấy có hơi người đi qua là chúng bật vào người để cắn, loại vắt xanh cắn rất êm máu từ chỗ cắn chảy nhiều, máu loang lổ cả đám quần áo trên người, nhìn xuống chân lũ vắt chồng chất lên nhau chụm đầu vào các kẽ chân hút máu, chị Hoài nôn thốc nôn tháo, tôi lo lắng hỏi, chị nói "nhìn vắt kinh quá" tuy vậy nhưng chị vẫn đi rất giỏi cứ băng băng trèo rừng lội suối. Vừa đi chị vừa hô hào chúng tôi hát lên những bài hát Trường sơn, vừa hát chị vừa gọi.
- Chú Quí ơi? chú ở đâu? chú dẫn đường cho chúng cháu, chúng cháu đưa chú về quê...Các chú Liệt sỹ ơi....dẫn đường cho chúng cháu đưa các chú về....
Tiếng con gái gọi mãi gọi hoài vang vọng cả núi rừng Trường sơn, tiếng gọi ngân vang tiếp sức cho cả đoàn đi tìm người lính trận thân thương biết nhường nào?
Đi tìm vất vả, gian khổ biết chừng nào thì lại thấy ấm áp tình người đến chừng đó, mọi người nhiệt tình và tình cảm quá, tôi cảm thấy như chúng tôi đi tìm những con người bằng xương bằng thịt chứ không phải là đi tìm hài cốt nữa, tôi thầm mong tìm được nhiều liệt sỹ, tình cảm của cả đoàn tôi gửi ở Trường sơn thiêng liêng, ấm áp.
Đi nửa ngày trời vất vả, đi, đi mãi vào rừng sâu thăm thẳm, men theo khe suối dốc dựng ngược phải tìm cách bò lên, càng vào sâu trong rừng càng thấy lạnh lẽo âm u, tìm mãi cũng không ra được nơi tôi đã đến lần trước. Quay ra vừa sợ tối, vừa sợ lạc đường , tôi quá mệt mồ hôi vã ra như tắm, quần áo trên người tôi ướt sũng mồ hôi, bắp chân tôi đau cứng không muốn bước, chị vừa động viên tôi vừa như trách khéo: Có thế này mới biết các chú ngày xưa gian khổ như thế nào? Chính các chú ch­ưa được qui tập đang thôi thúc chúng ta đi tìm các chú đấy chứ, cố gắng lên em.

Tôi vô cùng cảm kích trước tấm lòng của chị.
Một ngày đi tìm gian khổ không có kết quả, có chăng chỉ là sự nếm trải thực sự của người đi tìm hài cốt.
Ngay tối hôm đó cả đoàn quay ra nhà nghỉ 27/7, còn tôi nhờ chị ở lại tìm kiếm giúp. Thực ra lúc này tôi tin tưởng và hy vọng rất nhiều vào chị niềm tim tôi đặt vào chị thông qua cảm nhận về con người chị trong suốt một ngày tìm kiếm. Có thời gian gần chị tôi dần nhận biết thêm nhiều điều mới lạ trong việc tìm hài cốt. Tấm lòng thành của chị phân đôi, nửa dành cho người đang sống và nửa dành cho người ở cõi thiên thu.
Ngày 8/6/2008, tôi và chị Hoài cùng cháu Hải con gái chị nghỉ lại Khe sanh vì không thể đi được nữa, đôi chân của chị em, chú cháu tôi đau nhức bắp chân cứng lại không sao bước được. Toàn thân như rệu rã, cơ bắp chân đau tức, bàn chân phồng rộp.
Xe gia đình tôi khởi hành chiều qua từ Hải phòng vào, xe chạy suốt đêm, chiều nay vào đến nơi, chiều qua lúc ở dưới suối tôi đưa ra ý kiến cho thêm người nhà vào, chị Hoài không nhất trí, nói nhỡ không tìm thấy chú Quí thì phiền lắm, bao giờ thấy chú vào cũng chưa muộn song gia đình tôi sốt ruột và lo lắng không thể chờ đợi được ở nhà.
Buổi tối khi đang dùng bữa tự nhiên chị Hà - chị gái tôi khóc ầm lên, vừa khóc vừa nói "muốn về lắm rồi, buồn lắm rồi, đi gần hết rồi, cố gắng đưa tôi về ". Cũng trong thời gian này chị Hà ở đây có biểu hiện lạ lẫm này thì ở Hải phòng một chị tôi cũng tự nhiên ôm mặt khóc rồi nói " muốn về lắm... tìm nhanh lên, khó lắm không biết có tìm được mà đưa về không?”
Tôi và mọi người vừa hoảng vừa sợ.
Đêm ấy tôi thức hết đêm suy nghĩ mông lung.
Sáng sớm hôm sau 9/6/2008 cả nhà tôi, mẹ con chị Hoài cùng chú Hùng với một đoàn xe ôm 11 người đi tìm chú.
Chú Hùng là cựu chiến binh chuyên giúp đỡ các gia đình liệt sỹ tìm hài cốt, lần trước tôi đã tìm đến nhờ vả chú, lần này nhìn thấy tôi chú Hùng nhận ra ngay, chú hỏi tôi vào đây làm việc gì, tôi nói cháu đi tìm chú Quí, chú ngớ người tưởng lần trước tôi đã tìm được rồi.
- Ta đang trách mi, cái thằng đó tốt tính là thế mà khi về nó không chào ta một tiếng.
Tôi cười nói chú trách nhầm rồi cháu vẫn đang đi tìm kiếm, đã về đâu mà chào mọi người?
Vào đến nơi giở sơ đồ ra rồi bám theo sơ đồ để tìm mộ, chị Hoài cùng chúng tôi loay hoay, tìm tất cả các thông tin trên thực địa, chị Hoài bảo chị là người mù địa lý, chị giao cho chú Hùng, anh Lộc ( anh rể tôi) đảm nhiệm việc xác định hướng, chị đi tìm gốc mít trèo lên đó đứng ngắm ngía một lát rồi bắt mọi người căng dây phạt cây rừng thành một đường thẳng từ gốc mít xuống phía bờ suối (lần tìm sau gia đình tôi tìm thấy chú Quí chính trên đoạn đường thẳng chị cho phạt cây này)
Trong lúc vào thực địa tìm kiếm thông tin, mỗi người một ý đến loạn cả lên, nhiều ý kiến đưa ra, cả nhà tôi đều được nghe kể nơi chôn cất chú Quí từ các đồng đội, có một chi tiết đáng chú ý, hai người bạn của chú Quí ngồi câu cá suối với nhau, một chú hỏi "mộ Triệu Quí ở đâu?" một chú chỉ tay lên phía đồi và nói " Mộ Triệu Quí nằm đây này"
Theo hướng tay chỉ mà giờ đây bạn chú nhớ lại thì gần suối, còn chỗ chị Hoài xác định khu vực gốc mít thì xa không phù hợp với thông tin đồng đội,
Khu vực gốc mít các hố qui tập lại quá nhiều, anh Lộc vẫn khẳng định chú phải nằm bờ suối, chị Hoài thì băn khoăn hỏi tại sao phía trên không chôn chú cùng với các đồng đội mà lại xuống tận bờ suối chôn...
Một lúc sau chúng tôi chụm đầu vào nhau xác định lại sơ đồ, chị nói:
-Sơ đồ chú Quý chỉ cho tôi vẽ đấy chứ, còn tôi thì biết sao mà vẽ được.
Chúng tôi đo đạc đặt la bàn xác định phần mộ rất khó khăn, cây cối rậm rạp không thể xác định đ­ược, mà gốc mít ở đây lại quá nhiều, theo như sơ đồ của chị Hoài thì cách gốc mít 4,3 m về hướng Tây bắc, biết lấy gốc mít nào để xác định và làm chuẩn? Vì đường xa nên thời gian tìm kiếm chưa lâu trời đã tối đành phải quay ra để chị Hoài có thêm thời gian xác định và thu thập thông tin.
Trên đường về chị Hoài nói nhỏ với tôi còn rất nhiều phần mộ của các liệt sỹ ở đó nên thông tin bị nhiễu, khi đi thực địa chị thường bị người âm trèo kéo, nhờ vả nên rất khó cho chị trong việc xác định mộ.
Cả ngày chị lo lắng, bức xúc, đặt ra bao nhiêu câu hỏi, tôi động viên chị.
Theo kế hoạch sáng hôm sau chúng tôi vào tìm tiếp còn chị Hoài ở ngoài hướng dẫn qua điện thoại cho chuẩn, vì làm như vậy sẽ không bị nhiễu thông tin, thứ hai chị cũng được nghỉ ngơi, vất vả quá có thể cũng là phần lớn ảnh hưởng tới khả năng của chị.
Cả đêm tôi suy nghĩ không chợp mắt nổi, từ khi gặp chị, tôi tin tưởng vào thông tin của chị, thông tin đưa ra khá chính xác, sáng nay lúc đi trong rừng chị hỏi "chú Quí có hai tên phải không?". Tôi công nhận ngay, rất phục chị, dù chưa tìm được chú nhưng niềm tin của gia đình tôi đặt vào chị rất lớn, thực ra tôi và gia đình đã có quá nhiều thời gian đi tìm mộ chú tôi và tôi là người đi tìm chú bằng rất nhiều cách khác nhau, từ kinh nghiệm thực tế cho tôi có đủ cơ sở tin tưởng vào thông tin của chị. Thêm vào đó là quá trình tiếp xúc tôi có thể đánh giá chị là người hiểu biết, cẩn thận, chị thận trọng ngay với cả thông tin chị tiếp nhận được, chị phân tích vấn đề rất hợp lý, khoa học, chị tận tâm tận lực với công việc chị đang làm, từ đó tôi xây dựng niềm tin lớn đối với chị song tôi cũng phải tự nghĩ rằng 40 năm qua đi vật đổi, sao dời, người trực tiếp biết cái chết của chú tôi, các chú hiện còn sống trở về. Các chú đồng đội của chú tôi còn đây, kinh nhiệm chiến trường của các chú còn là cả một kho tàng, trí tuệ, hiểu biết mà đành bất lực trước phần mộ của chú tôi, vậy thì tôi và chị những kẻ hậu sinh, kinh nghiệm chẳng có gì chỉ là việc đi tìm thôi còn tý nữa bỏ mạng, vào rừng thì vào được mà ra thì không ra nổi, tôi và chị hai kẻ hậu sinh, chú Quí hi sinh tôi còn chưa chào đời chị thì may ra lúc đó 3 đến 4 tuổi thì dựa trên nền tảng nào để nói là tìm được chú, khả năng ngoại cảm của con người thì lúc có lúc không, chưa từng có tài liệu nào nói các nhà ngoại cảm có khả năng tìm mộ đạt 100 %, vậy thì hà cớ gì tôi lại không nghĩ mộ của chú Quí rơi vào cái phần trăm không thành công kia?
Ngày hôm sau thật không may trời lại m­ưa to, chẳng thể tiến hành được chúng tôi đành quay ra Bắc lòng tôi rối bời, không biết ngày nào mới quay vào tìm tiếp được.
Thời gian có bao giờ ngừng trôi, người đang sống thì có biết bao nhiêu là việc phải làm, cuộc sống là bộn bề, trong chúng tôi đây và chị sau chuyến đi này mỗi người mỗi việc biết đến lúc nào lại tập hợp được để mà đi...
Trên đư­ờng ra bắc chị Hoài rất trăn trở, phía gia đình tôi thì vừa mừng, vừa lo. Mừng vì gia đình tôi đã gặp được nhà ngoại cảm, lo là không biết có tìm­ thấy chú không…? Nh­ưng chị Hoài khẳng định chị sẽ tìm bằng đư­ợc mộ chú tôi, chị nói là phải tìm bằng được chú vì thông tin chị đưa ra đã chính xác là phải có chú Quí ở đấy, chị còn nói, nếu không tìm được chú Quí chị sẽ không làm ngoại cảm nữa. Gia đình tôi vô cùng an tâm khi thấy chị rất tận tâm giúp đỡ.



còn tiếp...
Trả lời với trích dẫn