Bài học về tình yêu
Đó là một buổi sáng chủ nhật mùa đông lạnh lẽo. Tuyết phủ lên mọi vật một màu trắng xóa u buồn. Tuy vậy, bãi xe của nhà thờ vẫn đông đúc như mọi chủ nhật bình thường khác. Cho xe vào bãi xong tôi vội vàng băng qua mảnh sân ngập tuyết, cố vào bên trong thật nhanh để tránh cái lạnh kinh khủng như chực luốt chửng mình. Bỗng tôi thấy một người đàn ông đang ngồi dựa lưng vào bức tường dưới mái hiên bên ngoài nhà thờ. Có lẽ là một lão ăn mày. Ông ta gần như nằm trên sàn, chiếc áo dài rách rưới che không hết người, để lộ bộ đồ mặc ấm bên trong cũng vá víu tạm bợ. Đôi giày ông mang có lẽ ít nhất cũng đã ba mươi năm. Nó mòn vẹt, thủng lỗ chỗ thhấy cả đôi tất cũ. Ông lão đội một chiếc mũ đen, kéo sùm sụp che cả khuôn mặt, chỉ nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc như đang ngủ. Tôi thoáng nhìn ông trong nửa giây, rồi quay mặt bước tiếp vào nhà thở. Bên trong, mọi người đã đến rất đông. Những quý ông mặc com lê sang trọng, những quý bà khoe đủ loại áo quần ấm đắt tiền đang rì rầm trò chuyện. Tôi cũng tìm cho mình một chỗ ngồi bên họ, chẳng mấy chốc đã quên bẵng ông lão ăn mày mình vừa thấy. |
Vậy sao ông bà ta có câu
"Nhìn mặt mà bắt hình dong." ???????????????????????????? |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 08:39 PM |
© 2008 - 2024 Nhóm phát triển website và thành viên SANGNHUONG.COM.
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.